Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm

Chương 9: Chương 9




Bác cả lúc này không thể nào ngồi yên được nữa, liền đột ngột đứng bật dậy.

“Cô đang nói cái gì vậy hả? Tại sao chúng tôi lại không có lương tâm cơ chứ? Việc chúng tôi có thể thành đạt được như ngày hôm nay chẳng lẽ lại không phải là kết quả của chính sự nỗ lực không ngừng của chúng tôi hay sao? Cô có biết được rằng hồi đó tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là cực khổ ở bên nước ngoài thì mới có thể có được ngày hôm nay hay không hả?”

“Cả tôi lẫn chị dâu của cô thì đều phải dốc hết sức mình ra để mà làm việc ở một thành phố lớn như vậy, lại còn ở xa xôi cách trở đến thế nữa, cho nên dù có muốn hiếu kính với mẹ đi chăng nữa thì cũng không thể nào tiện lợi được như cô. Thế nhưng vào những ngày lễ, hay là những dịp tết đến xuân về, thì có bao giờ chúng tôi lại thiếu đi những món quà cáp biếu xén hay không cơ chứ?”

“Chính bản thân cô là một kẻ vô dụng, tầm nhìn thì lại hạn hẹp vô cùng, chỉ biết cam chịu ở lại một cái địa phương nhỏ bé này để mà được sống một cuộc đời nhàn nhã, vậy thì cũng đáng đời cho cô phải chịu cảnh lĩnh mấy đồng lương còm cõi cả một đời rồi!”

“Cô cứ chuyển sang bên nhà con gái của cô ở bên kia thì có phải là được rồi hay sao? Chẳng phải là bây giờ nó đang rất giàu có đó ư, chẳng lẽ nó lại nỡ lòng nào để cho cô phải chịu cảnh ăn bờ ngủ bụi hay sao? Tại sao cô cứ nhất định phải làm cho mọi chuyện trở nên khó coi đến như bây giờ vậy hả?”

Bác dâu trợn trừng đôi mắt lên một cách trắng dã: “Đúng là những người ở nơi nhỏ bé thì vẫn mãi chỉ là những người ở nơi nhỏ bé mà thôi, làm sao mà có thể biết được cuộc sống ở một thành phố lớn như chúng tôi đây nó vất vả và khó khăn đến thế nào cơ chứ!”

Chú út cũng nhanh chóng lên tiếng góp giọng vào: “Đúng là như vậy đấy, chị hai à, những lời chị nói ra thì ngay cả tôi đây nghe cũng cảm thấy khó chịu nữa là. Cả tôi lẫn Tuệ Tuệ tuy rằng vẫn đang ở đây, thế nhưng chúng tôi cũng phải làm ăn kinh doanh chứ đâu có được nhàn hạ sung sướng như chị đâu, ngày nào cũng phải bận rộn đến mức chân không kịp chạm đất nữa là. Thế nhưng có lần nào mà mẹ phải nhập viện mà chúng tôi lại không đến thăm, rồi lại không mua những món đồ bổ dưỡng cho mẹ đâu cơ chứ?”

Giọng nói của dì út thì lại càng lúc càng trở nên cao hơn nữa, ngón tay của dì gần như đã muốn chọc thẳng vào đến tận mũi của mẹ tôi rồi.

“Này Trần Thục Phân, tôi đã phải nhịn chị lâu lắm rồi đấy nhé, bây giờ thì mọi người cũng đều đang có mặt ở đây cả rồi, nên tôi cũng chẳng ngại gì mà không nói thẳng ra đâu! Khi mà mẹ chúng ta vẫn còn minh mẫn ấy, thì mẹ đã thường xuyên gọi điện thoại cho tôi để mà than phiền rằng chị cho mẹ ăn uống chẳng ra làm sao cả, vậy thì mấy cái món đồ bổ dưỡng mà chúng tôi đã mua cho mẹ chắc chắn là đều đã chui cả vào trong bụng của chị rồi chứ gì nữa!”

“Khi mẹ phải nhập viện ấy, thì chúng tôi cũng rất muốn bỏ tiền ra để mà lo liệu chứ, thế nhưng mẹ lại nói rằng mẹ có tiền rồi, mẹ không cho chúng tôi đưa thêm nữa, chính vì vậy mà chúng tôi mới không đưa đấy chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.