Lương Mạn Thu run lẩy bẩy mặc lại chiếc áo phông ban nãy. Phải mất một lúc cô mới trấn tĩnh được rồi hùng hổ chạy sang phòng Đới Kha để hỏi tội.
Cửa phòng cậu đóng im ỉm.
Cô gõ hai cái.
– Gì đấy? – Đới Kha đáp vọng ra, không có ý định mở cửa.
– Mở cửa nói chuyện! – Giọng Lương Mạn Thu vẫn còn run run ở cuối câu. Tuy Đới Kha không chạm vào người cô, nhưng ánh mắt lạnh lùng đầy tính xâm chiếm của cậu như đã sờ mó cô một lượt rồi vậy.
– Anh không có gì để nói với em hết. – Đới Kha nói.
– Đới Kha thối tha! Đới Kha d3 xồm!
Lương Mạn Thu đấm thùm thụp vào cửa mấy cái, tiếng đấm nghe giàu nhịp điệu như đang lồ ng nhạc cho phim vậy.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân thình thịch. Đới Kha có vẻ như không mang dép, cứ thế lao ra rồi bất ngờ mở toang cửa.
Cậu lại c ắn môi dưới, làm Lương Mạn Thu giật bắn mình, nhưng may là cô không quay đầu bỏ chạy thục mạng.
“Người sai là anh ấy, mắc gì mình phải chạy!” Lương Mạn Thu tự cổ vũ bản thân.
Đới Kha đứng ngược sáng, sầm mặt nói:
– Mắng lại lần nữa xem.
Lương Mạn Thu khẽ hất hàm:
– Nãy em mắng anh rồi đấy.
– Mắng lại đi.
Hễ Đới Kha tiến tới một bước là Lương Mạn Thu liền lùi lại một bước, cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường ngoài hành lang, không còn đường lui nữa. Lồ ng ngực Đới Kha như một bức tường chắn ngang tầm mắt, che khuất tầm nhìn của Lương Mạn Thu.
Hai người chênh nhau đến hai mươi sáu centimet. Trong mắt cậu, cô chỉ là một con nhóc.
Lương Mạn Thu đẩy ngực cậu:
– Tránh ra.
Đới Kha mặc cho cô đánh mắng, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Lương Mạn Thu ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, hằm hè nhìn Đới Kha, lặng lẽ lên án hành vi lưu manh của cậu.
– Anh…
Đới Kha cụp mắt xuống hỏi:
– Anh gì mà anh? Sao mắng người mà chẳng có tí khí thế nào hết vậy, rõ phí công anh dạy em bấy lâu nay.
Cú đấm của Lương Mạn Thu chỉ như gãi ngứa, chẳng khác nào đấm vào bịch bông, không ăn thua gì với cậu.
– Anh… anh vào phòng em làm gì?
– Đi tắt cho nhanh. – Đới Kha đáp.
Đi xuyên qua phòng Lương Mạn Thu đúng là đỡ được vài bước so với đi vòng qua phòng khách.
Lương Mạn Thu nhất thời cứng họng, lồ ng ngực phập phồng một hồi lâu.
– Sao anh ở ngoài ban công mà không lên tiếng? Lúc về em có gọi anh mà.
– Đeo tai nghe, ai mà nghe thấy. – Đới Kha nói.
– Trời nóng thế này mà chạy ra ban công nghe nhạc á?! – Lương Mạn Thu hỏi.
– Hút thuốc.
Đới Kha giơ tay trái lên, đưa mấy đầu ngón tay đến gần mũi Lương Mạn Thu, mùi ngai ngái của thuốc lá vẫn thoang thoảng vương lại nơi đó.
– Hút trong phòng để anh toi đời à?
Lương Mạn Thu không còn chỗ nào để lùi, bất giác cau mày chê:
– Hôi chết đi được.
Đới Kha hỏi gì đáp nấy, không hề già mồm cãi cùn khiến tình hình tệ hơn, tỏ ra khá biết điều. Nhưng câu nào câu nấy nghe vừa vô tội lại vừa hợp tình hợp lý, như thể mọi chuyện đều là lỗi của Lương Mạn Thu vậy.
Đới Kha hiển nhiên cũng nghĩ thế:
– Ai bảo em thay đồ mà không chịu đóng cửa?
Lương Mạn Thu tức đỏ mặt:
– Không đóng cửa thì anh được tự tiện vào à?
– Thì em cũng hay tự tiện vào phòng anh còn gì. – Đới Kha bắt đầu đuối lý.
– Nhưng em có vào lúc anh đang thay đồ đâu! – Lương Mạn Thu phản bác.
– Anh cho em vào đấy. – Đới Kha đáp.
Nói xong, cả hai nhìn nhau trân trối. Chủ đề càng lúc càng đi xa.
– Ai thèm nhìn anh. – Lương Mạn Thu ngượng chín mặt, lí nhí nói.
“Đồ khùng!” Cô thầm nghĩ.
– Anh mời em nhìn.
Đới Kha đột nhiên túm lấy một bên gấu áo, chẳng đợi Lương Mạn Thu kịp phản ứng, đã dùng một tay lột phăng áo phông, vứt xuống sàn nhà.
Lương Mạn Thu không tài nào hiểu nổi sao cậu lại làm như vậy.
Bộ ng ực tr ần trụi của cậu trai trẻ hiện ra ngay trước mắt. Có lẽ vì đang tức giận nên cơ ngực cậu phập phồng khá mạnh, như thể tự nó cũng biết thở.
Lương Mạn Thu sợ cứng người.
Trước đây cô cũng từng thấy Đới Kha c ởi trần cho mát sau khi vận động, nhưng chưa bao giờ gần đến thế, và thân mật đến thế. Cơ bắp săn chắc của phái mạnh luôn mang một vẻ xâm lược khó tả, khiến Lương Mạn Thu thấy sợ nhiều hơn là phấn khích. Đúng vậy, cô có một chút phấn khích mơ hồ khó lòng làm lơ, không phải là h@m muốn xác th1t mà đơn thuần chỉ là sự tò mò được thỏa mãn. Cứ như cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng một vật bí ẩn, những hình ảnh minh họa trong sách giáo dục giới tính cuối cùng cũng có hình mẫu thực tế.
– Cho em nhìn lại đấy, huề nhé. – Đới Kha nói.
– Đồ lưu manh! – Lương Mạn Thu ngoảnh mặt đi, hai tay luống cuống chắp sau lưng, ép sát vào tường.
– Em cũng đâu phải mới quen biết anh ngày một ngày hai. – Đới Kha đáp.
Nghe như cậu đang nói móc Lương Mạn Thu không biết nhìn người vậy.
Đới Kha đúng là không phải lần đầu giở trò khốn nạn, nhưng lần này hình như không cố ý như lần trước. Cậu không bao giờ chịu mở miệng nhận sai mà toàn tự trừng phạt bản thân bằng cách khác.
Lương Mạn Thu nhất thời không còn muốn đôi co nữa. Bộ ngực vạm vỡ kia cứ đập vào mắt khiến cô không dám nhìn thẳng.
– Anh… – Lương Mạn Thu mím môi, mày hơi nhíu lại. – Ngực anh… hình như còn bự hơn cả của con gái nữa…
Ngay tức thì, Đới Kha lại véo má cô một cái để trị cái tật ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng này.
– Muốn chết hả?!
– Thật mà… lại còn cử động được nữa chứ… – Lương Mạn Thu đưa mu bàn tay xoa xoa chỗ vừa bị cậu véo, không nhịn được phì cười. Với tinh thần nghiên cứu khoa học, cô không nói không chịu được.
Bầu không khí căng thẳng xen lẫn mập mờ ban nãy đã tan biến sạch sành sanh, chỉ còn lại một cảm giác hài hước đến kỳ quặc.
Đới Kha bất giác cúi xuống nhìn lướt qua ngực mình, rồi lại tự nhiên nhìn sang cô, thế là cái cảm giác nguy hiểm khó tả ấy lại quay về.
Lương Mạn Thu lại né tránh.
– Anh cũng có nhìn rõ của em to cỡ nào đâu. – Đới Kha nói.
– Ai thèm cho anh xem! – Lương Mạn Thu vội đáp.
Họ lúc thì né tránh, lúc lại thẳng thắn, từng bước cẩn trọng dò xét lẫn nhau, khó lòng che giấu sự tò mò bản năng đối với cơ thể của người khác giới.
– Anh cho em sờ thử đấy. – Đới Kha không hiểu đầu óc mình bị chập dây nào, tự dưng vớ lấy tay Lương Mạn Thu đặt lên ngực mình, rồi bất giác ưỡn nhẹ ra.
– Hâm à! – Lương Mạn Thu hét lên nhưng tay cô bị Đới Kha giữ chặt, không rút ra được.
– Em không sờ thì làm sao biết của ai to hơn? – Đới Kha hỏi.
“Nghiên cứu khoa học, chỉ là nghiên cứu khoa học thôi.” Lương Mạn Thu thầm niệm trong đầu.
Cô không dám sờ thật, chỉ đặt hờ tay lên đó. Cơ ngực Đới Kha cứng như đá, còn tim đang đập như trống dồn.
– Anh… tim anh đập nhanh quá…
Đới Kha cảm giác như mình đang sống trong một cái trống da, thình thịch, thình thịch, bên tai toàn là tiếng tim mình đập.
Lương Mạn Thu mải để ý nhịp tim của Đới Kha mà quên mất tay cậu đang đặt trên tay mình. Cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay cô đều cảm nhận được hơi ấm của cậu. Bàn tay nhỏ nhắn của cô bị kẹp giữa cơ ngực săn chắc và bàn tay to lớn của cậu.
Ngoài cửa có tiếng lạch cạch mở khóa, chắc là Đới Tứ Hải và A Liên về rồi.
Lương Mạn Thu hoảng hốt vội rụt tay lại, vô tình cọ trúng đầu t* của cậu. Ôi thế mà vừa nãy, cô còn quên béng mất sự tồn tại của nó.
Sao con trai cũng cần cái thứ trang trí này nhỉ?
Tiếng nói chuyện vọng vào phòng khách.
Đới Kha cúi xuống nhặt chiếc áo phông dưới đất tròng qua đầu, ai dè mặc ngược nên lại phải cởi ra mặc lại.
Đới Tứ Hải xuất hiện ở cửa ra vào hành lang, vừa hay thoáng thấy Đới Kha mới mặc được nửa cái áo phông và đang định chuồn vào phòng.
Ông chau mày, nhìn kỹ rồi hỏi:
– Sao thế Đại D?
Lương Mạn Thu mím môi. Trước ánh nhìn của Đới Tứ Hải, cô đi lướt qua ông rồi cúi đầu chạy biến vào bếp. Nếu vào phòng ngay thì phải vòng qua trước mặt Đới Tứ Hải, trông chẳng khác nào đang trốn tránh.
Đới Kha ló nửa người ra, kéo vạt áo xuống, hỏi lại:
– Sao là sao?
Đới Tứ Hải hỏi:
– Tắm rồi à?
Đới Kha lại gãi tóc gáy theo thói quen, đáp:
– Đâu có.
Đới Tứ Hải ngẫm nghĩ một lát, không vạch trần sự thật.
Vẻ mặt hai đứa trẻ có gì đó là lạ, như thể cùng nhau chia sẻ một bí mật không thể cho ai biết.
Giọng A Liên từ bếp vọng ra:
– Tiểu Thu, sao con mặc áo trái thế kia?
Chuông báo động trong đầu Đới Tứ Hải réo lên inh ỏi.
Lương Mạn Thu đang uống nước, ho sặc sụa mấy tiếng khiến mắt đỏ hoe.
A Liên không nghĩ nhiều, nắm lấy cái mác áo lòi ra ngoài cổ áo.
Lương Mạn Thu đáp bừa:
– Chắc… lúc ở tiệm thử đồ… con mặc ngược ạ.
A Liên hỏi:
– Đi suốt đường về mà không nhận ra à?
Lương Mạn Thu cười gượng gạo, lấy mu bàn tay lau vệt nước vô tình tràn ra khóe môi.
A Liên mỉm cười bảo:
– Hiếm khi thấy con đãng trí thế này đấy, chỉ anh con mới hay vậy thôi.
Bà nhìn Lương Mạn Thu đi ra, khi quay lại thấy vẻ mặt đăm chiêu của Đới Tứ Hải thì bất giác khựng lại, khẽ hỏi:
– Lại có chuyện gì à?
Chuyện này liên quan đến thanh danh của hai đứa nhỏ, nhất là của Lương Mạn Thu, nên Đới Tứ Hải rất thận trọng, bèn nặn ra một nụ cười, lấp li3m cho qua:
– Anh cứ tưởng hôm nay tính sai một khoản, nhưng nghĩ lại thì chắc không phải.
Đới Kha đã mặc áo vào rồi mà cả người vẫn như đang trong trạng thái ở trần ban nãy, ngực cậu dường như vẫn còn bị một chiếc bàn ủi nặng trịch sắp nguội áp lên.
Cậu đưa tay sờ lên ngực nhưng chẳng có gì cả, không có nhịp tim rõ ràng, không có thân nhiệt khác thường, cũng không có bàn tay của Lương Mạn Thu.
Đới Kha ngã vật ra giường như bị trúng đạn.
Nếu muốn huề nhau, có phải cậu nên sờ lại không?
Đới Kha lại có một giấc mơ ẩm ướt và nóng bỏng, vừa hỗn loạn vừa khêu gợi. Những ảo tưởng ban ngày hiện về trong mơ, rõ ràng như thể cậu đã thực sự trải qua.
Đến phút cuối, Đới Kha choàng tỉnh vì nóng, không chỉ quần sịp mà cả trán cũng ướt đẫm.
Cậu thay quần sịp xong mới nhận ra có gì đó không ổn: không khí oi bức lạ thường.
Mất điện à?
Cậu vỗ nhẹ vào công tắc đầu giường, ánh đèn suýt nữa làm cậu lóa mắt.
Đới Kha giơ tay che mắt, mò mẫm tìm điều khiển điều hòa. Nó vẫn chưa tắt, chế độ làm mát vẫn đang chạy, không khí vù vù thổi ra.
Cậu đứng dậy giơ tay thử, không ngờ lại là gió nóng.
Điều hòa hỏng rồi à?
Cậu mắt nhắm mắt mở hạ nhiệt độ xuống rồi thử lại nhưng vẫn không được, vẫn là gió nóng.
Nửa đêm nửa hôm còn dở chứng, đúng là không cho người ta ngủ mà.
Đới Kha ngẩn người vài giây, sau đó kẹp gối vào nách, vác theo cái chăn mỏng, nhét điện thoại vào túi rồi sang gõ cửa phòng Lương Mạn Thu.
Lương Mạn Thu giật mình tỉnh giấc, nhổm người ngồi dậy, nhìn chằm chằm ra cửa.
– Mở cửa, điều hòa phòng anh hỏng rồi. – Giọng Đới Kha từ ngoài cửa vọng vào.
Lương Mạn Thu lại nằm xuống:
– Không khóa đâu.
Đới Kha vặn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Ánh đèn pin điện thoại chỉ đủ soi sáng căn phòng nhỏ, trông y như cảnh sát đột kích kiểm tra phòng lúc nửa đêm.
Phòng khách nhà thuê không lắp điều hòa. Lương Mạn Thu mãi sau mới nhận ra Đới Kha định ngủ tạm một đêm ở phòng mình. Cô rụt người vào trong chăn, căng thẳng hỏi:
– Anh tính ngủ ở đâu vậy?
Đới Kha ném gối ra sau cửa, lấy chăn mỏng nửa kê nửa đắp rồi nằm xuống đất.
Ánh đèn pin điện thoại tắt ngóm.
Lương Mạn Thu hơi yên tâm một chút, nhưng nhất thời lại tỉnh như sáo.
Đới Kha dường như cũng chưa ngủ, cứ sột soạt trở mình với kéo chăn.
Lương Mạn Thu khẽ hỏi:
– Anh ngủ chưa?
Đới Kha đáp:
– Ờ.
Lương Mạn Thu:
– Em nhớ hồi ở thôn Sơn Vĩ, anh chị em nhà bạn học cũng thế này, tối mùa hè cùng nhau trải chiếu trên sân thượng nằm ngắm sao.
Đới Kha nói:
– Giờ chỉ có mình anh ngủ đất thôi.
Lương Mạn Thu không thể nào hào phóng đến mức mời một đứa con trai lên giường mình được.
Đới Kha kêu lên:
– Lương Mạn Thu, điều hòa phòng em bật bao nhiêu độ mà lạnh dữ vậy hả?
Lương Mạn Thu đáp:
– Vẫn 26 độ mà anh, chắc chỗ anh nằm ngay luồng gió rồi.
Điều hòa treo phía trên cửa ban công, hướng ra ngoài hành lang. Đới Kha ngẩng cổ lên, gió lạnh thốc ngay vào mặt, rét run người.
Đới Kha hỏi:
– Điều khiển đâu?
Lương Mạn Thu đáp:
– Trên tủ đầu giường ấy.
Đèn pin điện thoại lại bật sáng, Đới Kha ngồi dậy vớ lấy điều khiển, chỉnh hướng gió lên trần nhà.
Cậu ném điều khiển đi, tắt đèn pin, lại nằm xuống.
Không khí dường như ấm hơn, không còn lạnh buốt như lúc nãy.
Nền nhà lát gạch men, trong phòng điều hòa lạnh như đá. Hơi lạnh xuyên qua lớp chăn mỏng, thấm vào da thịt Đới Kha.
Cậu cuộn mình lại như con tằm mà vẫn chẳng ăn thua.
– Lạnh chết mất, chịu không nổi nữa. – Đới Kha đứng dậy, vớ lấy cái gối ném lên giường Lương Mạn Thu. – Nằm xích vào trong kia.
Nói rồi, cậu ôm chăn trèo lên.
Lương Mạn Thu giật nảy mình, nhưng lại quan tâm một vấn đề khác hơn:
– Anh, gối với chăn của anh vừa trải dưới đất, sao lại mang lên giường em?
Đới Kha nằm xuống mép giường phía gần cửa, đáp:
– Chiều nay em không lau nhà à?
– Nhưng mà… – Lương Mạn Thu bất giác lùi vào trong, lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Đới Kha xoay người nằm nghiêng, quay lưng về phía cô:
– Lắm lời, ngủ đi!