Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 58: Sao con lại đi ra từ phòng em?




Lương Mạn Thu tỉnh như sáo. Trước kia ngủ chung giường tầng thì còn đứa trên đứa dưới, có khoảng cách địa lý hẳn hoi, nhưng giờ cô và Đới Kha lại nằm chung một giường theo đúng nghĩa đen, không còn cách giải thích nào khác.

Từ nhỏ đến lớn không ai đặc biệt dạy dỗ Lương Mạn Thu về ranh giới với người khác giới, nhưng cô vẫn biết không nên chung giường chung gối với con trai. Chuyện này hoàn toàn khác một trời một vực với việc chở nhau trên một chiếc xe đạp.

Cô có thể để Đới Kha ngang nhiên chở đến trước mặt hai chị em nhà họ Kim, nhưng tuyệt đối sẽ không kể cho bất kỳ ai nghe chuyện tối nay.

Lời đồn thổi viết bậy trên tường nhà vệ sinh hồi cấp Hai dường như đã ứng nghiệm.

Đới Kha ngủ với Lương Mạn Thu.

– Anh! – Lương Mạn Thu khẽ gọi, hơi thở của Đới Kha gần hơn lúc nãy, nhịp điệu rõ ràng, vừa nghe đã biết là cậu chưa ngủ, nhưng không trả lời cô.

Đới Kha nhắm chặt mắt, không đáp lại.

Tại sao lại cứ phải là điều hòa phòng cậu hỏng cơ chứ? Nếu điều hòa phòng Lương Mạn Thu hỏng, cùng lắm thì cậu nhường giường cho cô còn mình thì thức cả đêm chơi máy tính là xong.

Không, trong trường hợp đó, Lương Mạn Thu tuyệt đối sẽ không sang phòng cậu.

Cô thà chịu nóng cả đêm, hoặc ngủ ngoài sô pha phòng khách, bật quạt trần và làm mồi cho muỗi còn hơn. Khả năng chịu khổ của Lương Mạn Thu không phải dạng vừa.

– Anh, em biết anh chưa ngủ mà. – Giọng Lương Mạn Thu từ sau lưng vọng tới.

Bóng tối che khuất tầm nhìn, vô hình trung lại khiến các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Giọng nói của cô trong đêm dường như bớt đi vẻ non nớt, trở nên chín chắn và quyến rũ hơn ban ngày.

Đới Kha không phải thầy tu. Cậu chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường, thậm chí có phần hơi hư hỏng và sắp sửa trưởng thành. Nếu coi mười tám tuổi là ranh giới giữa con trai và đàn ông, thì những suy nghĩ mà đàn ông từng có cậu cũng đều có, thậm chí là rất nhiều, chỉ thiếu kinh nghiệm của một người đàn ông thực thụ mà thôi.

Sự việc “cởi áo sờ ngực” tối nay đã vô tình chắp thêm cánh cho những ảo tưởng của cậu.

Cả chiếc giường bên dưới và bóng tối trước mắt đều là mảnh đất màu mỡ cho tội lỗi nảy mầm.

Đới Kha chống người ngồi dậy, dựng gối dựa vào đầu giường, với lấy điện thoại chơi game.

Lý trí mách bảo cậu không nên tiếp xúc quá nhiều với Lương Mạn Thu, dù là lời nói hay ánh mắt cũng không được.

Lương Mạn Thu khẽ thở dài. Đới Kha thà chơi game còn hơn nói chuyện thâu đêm với cô. Quả đúng như cậu nói, chỉ sang để hưởng ké điều hòa thôi.

– Anh, anh chơi gì thế? – Lương Mạn Thu ngồi dậy, sáp lại gần Đới Kha, cằm suýt tựa lên vai cậu, hơi thở ấm nóng phả vào gáy khiến cậu thấy nhồn nhột.

Đới Kha nghiêng đầu liếc nhìn Lương Mạn Thu. Ánh đèn từ màn hình điện thoại hắt lên làm nổi bật đường nét gương mặt của cô, đôi mắt tròn xoe long lanh của cô cứ nhìn cậu chằm chằm.

– Cút về chỗ của em đi. – Đới Kha buột miệng mắng.

Lương Mạn Thu trông có vẻ ấm ức: 

– Nhìn một chút cũng không được à?

Đới Kha gắt: 

– Không được.

Lương Mạn Thu vặn lại: 

– Anh đang chiếm giường của em đấy.

Miệng Đới Kha mấp máy, định nói gì đó thì bị Lương Mạn Thu chặn họng:

– Em biết anh lại định nói đây là nhà anh nên giường cũng là của anh chứ gì. Xí, em biết thừa.

Lương Mạn Thu hậm hực nằm lại chỗ cũ, đưa lưng về phía cậu, chỉ nhìn mức độ lún của nệm cũng biết cô giận không nhẹ.

Đới Kha phán một câu xanh rờn: 

– Biết rồi sao không cút xuống đất mà ngủ.

Nếu là mấy năm trước, Lương Mạn Thu đã sớm đỏ hoe mắt rồi.

– Em không cút đấy. – Cô bĩu môi, nằm ngửa dang tay dang chân thành hình chữ X, vô tình chạm phải thứ gì đó như là mông của Đới Kha.

Ờ, hoặc không thì là đùi.

Thứ ấy cứng rắn mà lại đàn hồi, giống hệt cảm giác lúc trước cô xoa bóp chân cho cậu.

Lương Mạn Thu lẳng lặng rụt tay về.

Nhưng Đới Kha đã nhận ra: 

– Đậu má Lương Mạn Thu, em sờ đâu đấy hả?

Hai má Lương Mạn Thu nóng bừng: 

– Em không cố ý mà!

Ngay sau đó, cô ré lên một tiếng ngắn ngủi vì mông vừa bị đét cho một cái.

Cô chỉ đành nấp trong bóng tối, lườm cậu cháy mắt.

Đới Kha dạng ch ân, đá nhẹ vào mắt cá chân cô:

– Xích ra.

– Không xích.

Sự bướng bỉnh của học sinh giỏi được phát huy đến cực điểm.

Đới Kha giơ chân, gác lên cẳng chân cô, mắt cá chân đè nghiến xương ống quyển của cô chứ không phải chỉ dọa suông.

– Nặng quá! – Lương Mạn Thu kêu lên, rụt chân né cậu. – Anh, chân anh đổ chì đấy à?

Đới Kha gằn giọng: 

– Đè chết em.

Lương Mạn Thu đá lại một cái nhẹ hều, chắc là trúng cẳng chân cậu vì cô cảm nhận được lớp lông tơ lún phún. 

– Ghét chết đi được.

Đới Kha tiện chân đá trả nhưng hụt, Lương Mạn Thu đã lăn sát vào tường.

Cô dịu giọng đề nghị: 

– Anh đừng chơi game nữa, mình nói chuyện đi.

Đới Kha phàn nàn: 

– Ngày nào cũng lải nhải, có gì hay mà nói.

Hình như cũng đúng, lúc ở ký túc xá ngày nào hai người cũng gọi điện buôn chuyện gần nửa tiếng, còn hễ được nghỉ là ngày nào cũng dính lấy nhau, chuyện vớ vẩn cỡ nào cũng nói hết từ lâu rồi.

Lương Mạn Thu ngáp một cái, mơ màng nói với mí mắt nặng trĩu: 

– Thì em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi, về trường lại chẳng được nghe nữa.

Tim Đới Kha khẽ rung động, bình thường cậu ít khi nhận ra sự thay đổi nhỏ nhặt này.

Màn đêm quả nhiên đã khuếch đại cảm xúc.

Đới Kha hỏi: 

– Chẳng phải về trường ngày nào anh cũng gọi cho em à?

Lương Mạn Thu khẽ đáp: 

– Gọi điện với nói chuyện trực tiếp sao mà giống nhau được.

Đới Kha chợt nhớ lại lời nhận xét của lão Ninh và đám bạn hồi cấp Hai, rằng em gái Đại D nói chuyện điệu chảy nước.

Lương Mạn Thu chẳng những nói chuyện điệu chảy nước, mà hình như cậu còn chết mê chết mệt kiểu này, bất giác muốn chiều theo ý cô.

Nguy hiểm quá đi mất!

Đới Kha tự phanh gấp, nghiêm mặt nói: 

– Ngủ đi.

– Ghét chết đi được! – Đới Kha cứng mềm đều không ăn khiến Lương Mạn Thu chán hẳn, dứt khoát quay mặt vào tường, quấn chặt chăn.

Đới Kha cầm điện thoại, màn hình dừng ở trang tổng kết game không biết đã bao lâu.

Lương Mạn Thu nép sát vào tường như một cái bánh tét dài đen thui.

Đới Kha bỗng lên tiếng: 

– Mai anh đến đồn cảnh sát chơi bóng với anh Tiểu Kỳ.

Lương Mạn Thu không động đậy, ậm ừ một tiếng.

Đới Kha dặn: 

– Nhớ mang nước cho anh đấy.

Lương Mạn Thu không có ấn tượng gì về kế hoạch này. 

– Mấy giờ ạ?

Đới Kha đáp: 

– Khoảng năm sáu giờ chiều.

Lương Mạn Thu hỏi: 

– Trước đây anh nói rồi à?

Đới Kha khẳng định: 

– Rồi.

Lương Mạn Thu vẫn thắc mắc: 

– Hồi nào ta?

Đới Kha đáp tỉnh rụi: 

– Thì giờ nè. 

Đới Kha nói như thông báo, không có vẻ gì là muốn thương lượng.

Cậu nói thêm: 

– Em phải ra ngoài chơi nhiều vào, suốt ngày ở nhà ấp trứng hay gì.

Lương Mạn Thu bĩu môi, khẽ cào tường nói: 

– Anh có thèm dắt em ra ngoài đâu.

Cô thầm nghĩ, chắc chắn cậu sẽ vặn lại rằng: “Em không có chân à?”

Lên cấp Ba, lịch trình những ngày nghỉ của Đới Kha càng ngày càng bí ẩn. Có khi cuối tuần được nghỉ nửa ngày mà đến tận ba bốn giờ chiều cậu mới mò về nhà, xin Đới Tứ Hải tiền sinh hoạt và ăn cơm xong là về trường luôn, thời gian ở bên Lương Mạn Thu ngày càng ít ỏi.

Cô còn chẳng biết cậu mua xe máy từ lúc nào.

Đới Kha hỏi ngược lại: 

– Mai không phải dắt đi à?

Lương Mạn Thu xoay người gối đầu lên tay, nhìn chằm chằm vào bóng dáng mờ ảo của Đới Kha. Cô không tài nào đoán được suy nghĩ của cậu, trước mặt cậu cô thường xuyên bị điểm liệt. 

– Hồi cấp Hai anh có mấy khi dắt em đi chơi đâu.

Vừa mới vào lớp Bảy, Lương Mạn Thu đã hạ đo ván Đới Kha khi vinh quang lên bục nhận phần thưởng nhất khối. Kể từ dạo đó, giữa hai người tự dưng hình thành một ranh giới rõ rệt.

Đới Kha dù có cà chớn đến mấy thì vẫn tự biết thân biết phận, sao dám làm phiền học sinh giỏi học bài được.

– Anh. – Lương Mạn Thu lại nũng nịu. – Vì sao vậy?

Vỏ bọc của Đới Kha bắt đầu rạn nứt, suýt nữa thì dốc hết ruột gan với cô.

Cậu dứt khoát nói: 

– Vì em nhạt nhẽo.

Lương Mạn Thu xì một tiếng, sống mũi cay cay, cảm thấy mình vừa tự rước nhục vào thân. Cô không kìm được cãi lại: 

– Thì anh cũng nhạt nhẽo y chang nên lên cấp Ba ngày nào cũng phải gọi điện cho em còn gì, thiếu một ngày cũng không chịu được.

Đới Kha vào một trường cấp Ba làng nhàng, nhưng ít nhất cũng là trường công lập, việc học hành dần đi vào quỹ đạo. Cũng từ đó mà con đường của cậu và Lương Mạn Thu dần giao nhau, số phận hai người như thể được xoắn lại thành một sợi dây thừng dày không thể tách rời, bởi lẽ đó mà chủ đề nói chuyện tự nhiên cũng nhiều hơn.

Đới Kha lại giở cái giọng tự cho mình là hay: 

– Thiếu một ngày phạt em năm mươi tệ.

– Lại là năm mươi tệ. – Lương Mạn Thu bỗng nhớ tới chuyện ba năm trước vì năm mươi tệ mà họ to tiếng. Chủ đề tự nhiên chuyển sang Cao Tử Ba rồi họ bắt đầu buôn chuyện về người quen lúc nào chẳng hay, mà trường cấp Ba Thúy Điền – nơi có tỉ lệ phá thai còn cao hơn tỉ lệ đậu đại học, thì không bao giờ thiếu chuyện để hóng.

Đới Kha thường cung cấp thông tin vụn vặt, Lương Mạn Thu thì xâu chuỗi, tổng hợp lại thành một câu chuyện hẳn hoi.

Ánh sáng trong phòng hơi thay đổi, rọi rõ đường nét gương mặt Lương Mạn Thu. Mí mắt cô nặng trĩu, ôm cái chăn mỏng, mơ màng nói: 

– Anh, may mà anh không vào Thúy Điền như Ba Béo.

– Hả?

Đới Kha vẫn ngồi dựa đầu giường, đã vứt điện thoại từ lâu, đang ngửa đầu gõ gáy vào tường cho tỉnh táo.

Lương Mạn Thu nói: 

– Nếu vào Thúy Điền, chắc chắn giờ anh có bạn gái rồi.

Nằm bên cạnh cậu chắc chắn là người con gái khác – một người con gái trần như nhộng như trong phim con heo, chứ không phải một cô bé ngây thơ co rúm ở góc giường như cô. Chỉ cần tưởng tượng cảnh cậu với người khác vẫn mặc quần áo chỉnh tề ngủ chung giường như nam nữ chính trong phim thần tượng thôi mà Lương Mạn Thu đã không chịu nổi, tức đến nghiến răng chứ nói gì đến phim nóng.

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, Đới Kha như bị khích tướng, bất giác nghĩ đến chuyện bạn gái, h am muốn vừa khó khăn lắm mới đè nén xuống được lại trỗi dậy ngùn ngụt.

Lương Mạn Thu mắng không sai, cậu đúng là một thằng d3 xồm thối tha.

– Ai cần em lo.

– Em cứ lo đấy. – Lương Mạn Thu nhắm mắt lại, để mặc cho những giọt lệ lặng lẽ tràn ra khóe mi, tan vào ánh bình minh còn mờ sương.

Tình cảm chớm nở của tuổi mới lớn len lỏi trong tâm trí đôi bạn trẻ với những ý nghĩ hoàn toàn trái ngược: cô gái dùng cảm tính nuôi dưỡng sự lãng mạn, còn chàng trai lại dùng lý trí để chống lại những h am muốn tội lỗi. Khoảng cách giữa họ chỉ là một chiếc chăn mỏng: sự lãng mạn ở phía trên chiếc chăn, còn những h am muốn tội lỗi thì giấu kín bên trong.

Bên ngoài phòng có tiếng động, Đới Tứ Hải và A Liên đã dậy rồi.

Lương Mạn Thu và Đới Kha bất giác cùng tỉnh táo hơn. Họ nhìn nhau, ngầm hiểu mình vừa cùng nhau làm chuyện xấu, dù thực ra ngoài trò chuyện thì họ chẳng làm gì cả.

Lương Mạn Thu khẽ hỏi:

– Cửa phòng anh đóng chưa?

– Rồi. – Đới Kha đáp, dù thực ra cậu đã quên béng mất.

Theo thói quen những ngày lễ tết trước đây, nhà sẽ không nấu bữa sáng, bốn người trong nhà tự kiếm gì ăn rồi lo việc riêng. Lương Mạn Thu và Đới Kha cuối cùng cũng đợi được tiếng khóa cửa chính vang lên, cả hai không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

May quá, cuối cùng cũng qua mắt được Đới Tứ Hải.

Trong thâm tâm họ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, chỉ cần người lớn không phát hiện thì không tính là làm chuyện sai trái. Vậy là Lương Mạn Thu và Đới Kha lại có thêm một bí mật không thể cho ai biết.

Đới Kha ngồi khoanh tay, thiu thiu ngủ một lát rồi choàng tỉnh vì đầu óc nặng trịch. Lương Mạn Thu thả lỏng tinh thần, không cầm cự nổi nữa bèn nhắm mắt lại. Hơi thở cô dần đều đặn và nhẹ nhàng, thỉnh thoảng làm lay động vài sợi tóc xoà xuống cánh mũi.

Đới Kha lặng lẽ ngắm nhìn cô một lúc lâu. Trước đây cậu từng thấy Lương Mạn Thu ngủ say hai lần, nhưng ngoài phòng luôn có người lớn nên không có cơ hội ngắm kỹ. 

Dáng vẻ khi ngủ của cô vẫn tĩnh lặng như thường ngày, mang một sức mạnh bình yên lạ lùng. Ở gần cô khiến lòng cậu cũng lắng lại, gạt đi hết những xao động. 

Như ngay lúc này, trong lòng Đới Kha chợt dấy lên một ý nghĩ không nỡ làm phiền hay kinh động giấc ngủ yên bình của cô.

Nhưng ý nghĩ ấy chỉ duy trì được chốc lát. Sự liều lĩnh cứ thế leo thang, những đụng chạm đầu ngón tay đơn thuần chẳng còn đủ để thỏa mãn cậu. Đôi môi đỏ mọng như thạch khẽ hé mở, quyến rũ cậu, mời gọi cậu khám phá hương vị ẩn giấu bên trong. Cậu chống tay bên đầu cô, rất muốn cắn thử một cái, nếm thử một miếng, chắc hẳn sẽ rất mềm mại và dịu dàng, ngọt ngào và ẩm ướt.

Hơi thở của Đới Kha trở nên nặng nề, làm lay động mấy sợi tóc bên môi Lương Mạn Thu, như thể vô tình lạc vào bãi mìn hay đạp trúng bẫy. Cậu thẳng người dậy, dựa mạnh vào đầu giường. 

Không thể làm một thằng lưu manh khốn nạn như vậy được! 

Nụ hôn đầu vẫn nên để dành lúc cả hai đều tỉnh táo.

Sau một hồi trấn tĩnh, Đới Kha cúi người xuống, khẽ khàng hôn lên trán Lương Mạn Thu. Rồi cậu ngồi thẳng dậy, thở hổn hển mấy hơi liền. 

Tim cậu như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực. 

Đợi một lát, cậu quay lại nhìn Lương Mạn Thu. May thay, cô vẫn đang say giấc nồng, chẳng hay biết gì.

Hôn trán có được tính là hôn không nhỉ? Với Đới Kha thì không, vì môi chưa chạm môi, cũng chẳng nhận được chút hồi đáp nào. So với việc chạm đầu ngón tay thì chỉ là đổi một bộ phận khác mà thôi.

Khoan đã. Vừa rồi, khi nín thở, Đới Kha hình như cũng không cảm nhận được hơi thở của Lương Mạn Thu. Lẽ nào…

Đới Kha quay người lại, ghé sát để cảm nhận hơi thở của Lương Mạn Thu, thấy vẫn đều đặn như thường. 

Là ảo giác sao?

Đới Kha đứng dậy xuống giường, tiện tay cuộn chăn gối của mình lại để đó, định bụng lát nữa sẽ nhét vào máy giặt, tạo hiện trường giả như cậu vừa sang phòng Lương Mạn Thu cắm trại một đêm.

Đới Kha mở cửa bước ra, đúng lúc Đới Tứ Hải từ phòng ngủ chính đi ra. Hai ba con nhìn nhau ngơ ngác.

– Không phải ba ra ngoài rồi à?

– Sao con lại đi ra từ phòng em thế?

Hai ba con đồng thanh lên tiếng, giọng không hề nhỏ, còn hoà vào nhau nghe chói cả tai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.