Trời vừa sáng, Khương Chí theo thói quen với tay định kéo rèm cửa, muốn ngắm thảo nguyên xanh mướt một chút để làm dịu đôi mắt, nhưng vừa chạm tay vào tấm rèm vải dày thì cô đã sực nhớ ra, đây không phải là Tây Đồ, mà là Thanh Đàm.
Cô không còn ở "Mùa Hạ Buông Xuống", dưới tầng cũng không có Lý Duy Quân.
Bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
Bên cạnh truyền đến một giọng nữ lười biếng, Khương Chí quay đầu lại, "Bảy giờ rưỡi, mình đánh thức cậu à?"
Tối qua hai cô gái nằm trên giường tán gẫu đến tận khuya, đến giờ tính ra cũng mới ngủ được khoảng năm tiếng. Kiều Ánh Dao ngáp một cái thật dài, vừa ngáp vừa lẩm bẩm không rõ:
"Không đâu, sao cậu dậy sớm thế? Ngủ thêm một chút nữa đi."
Khương Chí bước xuống giường: "Cậu cứ ngủ thêm đi, mình dậy dọn đồ một chút."
"Cậu đặt vé chuyến mười giờ trưa đúng không? Còn sớm mà."
"Mình đổi rồi, đổi sang chuyến lúc tám giờ năm mươi."
Nghe vậy, Kiều Ánh Dao bật dậy như cá chép, giọng điệu đầy phấn khích, môi mím lại nhìn cô:
"Cậu đổi lúc nào vậy? Xong rồi! Có người sắp rơi vào lưới tình rồi!"
"Không đúng, là đã rơi vào lưới tình mất rồi!"
Tối qua, Kiều Ánh Dao đã khuyên Khương Chí rất lâu, khuyên cô đừng nghĩ quá nhiều, cũng đừng vì lo lắng chuyện tương lai mà bỏ lỡ một mối duyên tốt đẹp, lại càng không nên vì một câu nói đùa "duyên sớm rồi cũng tàn" mà buồn phiền. Nếu đã thích một người, thì phải nhanh tay nắm lấy, nhất là người như Lý Duy Quân, bỏ lỡ rồi là bỏ lỡ mãi mãi.
Đúng thế, còn chần chừ gì nữa chứ? Mới xa nhau hai ngày mà trong đầu cô đã toàn là anh, hễ rảnh rỗi một chút là lại nghĩ đến anh. Cô nhớ đến nhà trọ, chợt nhận ra lần này mình thật sự nghiêm túc rồi. Đây không phải là cảm xúc thoáng qua, dù sau khi hết công việc cô có rời đi, thì ngày đó cũng vẫn còn xa phải không? Tương lai thế nào chẳng ai biết trước được, huống hồ gì, ngay cả con đường mình sẽ đi cô còn chưa xác định.
Hơn nữa, chính Lý Duy Quân cũng đã nói, cô đi hay ở, anh cũng sẽ không thay đổi.
Bất cứ lúc nào nhớ đến câu nói ấy, lòng cô lại mềm nhũn, mọi lý trí cũng tan thành mây khói.
Khương Chí không ngẩng đầu, chỉ khẽ mỉm cười, tay vẫn nhanh chóng thu dọn quần áo. Trong động tác có chút gì đó như nôn nóng muốn quay về, cô còn chưa kịp đáp lời thì Nhậm Lệ Quyên đã gõ cửa phòng rồi đẩy cửa bước vào: "Hai đứa dậy rồi à? Vừa hay, ra ăn sáng đi."
Bà lại nhìn thấy Khương Chí đang dọn đồ, liền nói: "Không cần vội thu xếp, lát nữa để ba con lái xe đưa, nửa tiếng là tới ga tàu cao tốc rồi."
"Mẹ à," Khương Chí mím mím môi, ngẩng đầu nhìn sắc mặt bà, "Con đổi sang chuyến sớm hơn, lúc tám giờ hơn."
Nhậm Lệ Quyên sững người trong giây lát, rồi quay lại bàn ăn ngồi xuống, không nói gì thêm. Mãi đến khi ăn sáng xong, Khương Chí kéo va li chuẩn bị ra ga tàu, bà mới không nhịn được mà liếc con gái một cái: "Vất vả lắm mới về được một chuyến, còn chưa nói được với mẹ mấy câu đã muốn đi?"
Khương Chí vội bước tới ôm bà, thực ra trong lòng cô cũng rất luyến tiếc: "Chẳng phải mấy hôm nay con đã trò chuyện với mẹ rồi sao! Về lại Tây Đồ rồi, tối nào con cũng gọi video cho mẹ nhé."
"Cũng chẳng biết Tây Đồ đó rốt cuộc có ai mà đáng để con vội vã như thế!" Nhậm Lệ Quyên nói đầy ẩn ý, nét mặt cũng không mấy nhẹ nhõm.
Chuyện còn chưa đâu vào đâu, Khương Chí tạm thời cũng không muốn nói gì thêm. Hơn nữa, sau một mối tình thất bại, lần này cô chỉ muốn thật thận trọng. Tối qua tâm sự với Kiều Ánh Dao, cô đã hoàn toàn chắc chắn rằng mình có tình cảm với Lý Duy Quân, thậm chí phần tình cảm này sau khi nhìn thấy đoạn video Cao Việt Đông quay đã không còn chỉ là rung động, mà là một thật lòng.
Cô thật sự rất thích Lý Duy Quân.
Sau khi nhận ra điều này, Khương Chí cảm thấy rất vui, trong lòng cũng thoáng có chút chờ mong. Cô quyết tâm buông bỏ tất cả những do dự trong lòng, nắm lấy khoảnh khắc trước mắt, để cho bản thân một lần được thuận theo gió cuốn đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Chí vẫn không nói gì thêm với Nhậm Lệ Quyên, chỉ khẽ bảo: "Mẹ ơi, hoa tulip con trồng ở Tây Đồ đã nở rồi."
Hoa đã nở rồi, nhưng Lý Duy Quân vẫn chưa chụp ảnh gửi cho cô.
Rất rõ ràng, anh nhắn câu đó là để dụ dỗ cô quay lại.
Không ngờ được, thật sự không ngờ được, Lý Duy Quân trước mặt cô cũng có lúc "thâm trầm" như thế. Trước giờ, mỗi khi ở trước mặt cô, anh luôn rất thành thật, ánh mắt ngay thẳng, luôn lắng nghe cô nói. Cô nói gì thì chính là như vậy, chưa bao giờ phản bác lại cô điều gì, kể cả khi còn học cấp ba.
Khương Chí chống cằm lên khuỷu tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhớ lại ba năm cấp ba ấy. Nhưng ký ức về Lý Duy Quân lại ít đến đáng ngạc nhiên, gần như không có gì rõ ràng.
Cô mở lại QQ sau một thời gian dài không dùng đến. Từ lúc chuyển sang dùng WeChat, cô đã gần như bỏ hẳn ứng dụng này. Rất nhiều bạn bè cũng không còn đăng nhập nữa, toàn bộ lịch sử trò chuyện đều trống trơn. Ảnh đại diện của Lý Duy Quân tối đen, Khương Chí nhìn phần thông tin cá nhân của anh ấy, chợt có cảm giác cả hai người bọn họ dường như không sống cùng một thời đại.
Lý Duy Quân hình như chưa từng đổi ảnh đại diện hay biệt danh. Ảnh đại diện vẫn là biểu tượng chú chim cánh cụt nguyên thủy của QQ, còn biệt danh mạng là viết tắt tên cậu ấy bằng tiếng Anh: LWJ. trang cá nhân thì sạch sẽ đến mức gần như trống trơn.
Tàu cao tốc bắt đầu chuyển bánh, rời khỏi trung tâm thành phố, chạy thẳng về phía tây. Sau khi đi qua một đường hầm, Khương Chí thoáng nhìn thấy một công trình kiến trúc biểu tượng của Thanh Đàm —
Tòa nhà dạy học chính của trường Trung học số Một, tên là Truy Nguyên Lâu.
Trên mái Truy Nguyên Lâu có một ngọn tháp nhọn, phía trên đặt một chiếc đồng hồ thạch anh. Tòa nhà này sau khi xây xong còn từng đoạt giải Lỗ Ban. Sảnh lớn tầng một có một bức tượng Chủ tịch Mao, bên cạnh là bia đá khắc dòng chữ lưu niệm của một kiến trúc sư danh tiếng. Những thứ đó cho đến giờ vẫn luôn được nhà trường xem như bảo vật tuyên truyền. Mỗi khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, học sinh đứng top 5 trong khối đều sẽ chụp ảnh lưu niệm trước bức tượng và tấm bia đá đó, dần dần trở thành truyền thống của trường Trung học số Một. Không biết bây giờ truyền thống ấy còn được duy trì không.
Khương Chí nhớ rất rõ, sau mỗi kỳ thi cuối kỳ, Lý Duy Quân đều sẽ tới đó chụp ảnh tập thể. Tính ra thì cậu ấy có tổng cộng sáu lần chụp ảnh. Vốn dĩ cô cũng phải có đủ sáu tấm, nhưng đến học kỳ cuối lớp 11 thì cô thi không tốt. Sau khi xin học bán trú, cô mải chơi, chủ quan quá mức, dẫn đến kết quả cuối kỳ tụt từ hạng nhất lớp xuống hạng ba, vì vậy chỉ có năm lần chụp ảnh mà thôi.
Cô bắt đầu học bán trú từ cuối học kỳ I năm lớp 11.
Từ cái ngày hai người cùng nhau mang đống đồ về ký túc xá trường, Khương Chí đã bắt đầu mất ngủ trong ký túc xá. Cây nến đó không thể đốt, nên đêm nào cô cũng trằn trọc không ngủ nổi. Cô ráng chịu một thời gian, nhưng rốt cuộc vẫn không quen nổi môi trường đó. Nhân dịp nghỉ thứ Bảy, cô về nhà nói chuyện với Nhậm Lệ Quyên. Cả nhà bàn bạc rất lâu, cuối cùng Nhậm Lệ Quyên đi gặp giáo viên chủ nhiệm xin cho cô được học bán trú. Từ đó về sau, mỗi ngày Khương Chí bắt đầu cuộc sống chạy xe điện đến trường.
Thời gian đó buổi tối cô ngủ ngon hơn thật, nhưng buổi sáng phải dậy sớm hơn, mùa đông lạnh lẽo, rời khỏi chăn ấm thực sự là một cực hình. Có vài lần cô còn đến trễ, việc kiệt sức trong tiết tự học sáng là chuyện thường xuyên xảy ra. Lý Duy Quân nhìn thấy cô đến trễ hoặc ngủ gật thì cũng mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy. Khương Chí có chút "được đà lấn tới", mỗi lần đều dựa vào việc cậu ấy kiểm tra, mà ngang nhiên chống đầu gục ngủ ở bàn cuối. Có mấy lần, tối hôm trước ở nhà chưa làm xong bài, sáng đến lớp cô lại sang chỗ Lý Duy Quân mượn bài.
Lần đầu tiên mượn bài của anh, Lý Duy Quân cực kỳ bất ngờ. Trước giờ anh chưa từng gặp chuyện học sinh giỏi đi mượn bài của người khác, luôn là người khác mượn bài của học sinh giỏi. Khương Chí lại một lần nữa phá vỡ nhận thức của anh ở một phương diện khác.
Nhưng Lý Duy Quân không biết, Khương Chí sẽ còn tiếp tục phá vỡ nhận thức ấy ở nhiều phương diện khác nữa.
Thỉnh thoảng Khương Chí cũng tự thấy mình làm vậy là hơi quá, nhưng cô lại là kiểu người mà khi ở nơi quen thuộc, trước mặt người thân quen thì rất dễ mất kiểm soát. Nhất là từ sau khi chuyển sang học bán trú, buổi tối cô có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể tùy ý chơi máy tính, nghịch điện thoại, xem tivi. Đúng thời gian đó, đài Xoài đang chiếu bộ phim Hàn Làm Ơn, Tiểu Thư, mỗi lần tan học tiết tự học buổi tối về đến nhà là vừa kịp giờ phát sóng trực tiếp. Thêm nữa, gan cô vốn đã rất to, thậm chí còn lén mang điện thoại tới trường.
Có lần vô cùng mạo hiểm, trong giờ tự học buổi tối, cả lớp đang cùng xem Tuần San Tin Tức, thì đột nhiên trường mất điện, cả phòng học lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn màn hình điện thoại của cô ở dãy cuối cùng sáng đèn.
Khương Chí cúi người, trán tì lên cánh tay, đang lướt Tieba của Làm Ơn, Tiểu Thư, vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì bên cạnh, Lý Duy Quân đã nhanh tay ném chiếc áo khoác đồng phục học sinh của mình phủ lên tay cô. Khương Chí hoảng hốt ngẩng lên, Lý Duy Quân nhìn cô trong bóng tối, nói: "Mất điện rồi."
Lúc này Khương Chí mới kéo lại sự chú ý, phát hiện hành lang ngoài kia toàn là học sinh đang hò hét đầy phấn khích, vài giáo viên cùng giáo vụ khối lớp lớn tuổi hơn đang dùng đèn pin đi qua đi lại trong hành lang để giữ trật tự.
Với học sinh cấp ba mà nói, mất điện là một chuyện vô cùng vui vẻ, đặc biệt là mất điện ngay trong phòng học, có một cảm giác hưng phấn rất đặc biệt và hiếm có.
Khương Chí trả áo khoác lại cho anh, trên áo vẫn còn vương hơi ấm nóng hổi của cơ thể anh, chắc là lúc hoảng loạn mới vội vàng cởi ra rồi ném cho cô, "Cảm ơn! Cậu vừa cứu mình một mạng đó nha!"
Lý Duy Quân thật sự không hiểu nổi gan của cô sao lại lớn như thế. Khương Chí là kiểu người dám làm điều trái quy định mà vẫn rất ngang nhiên, anh nhìn chằm chằm cái điện thoại đang bị cô "tiêu diệt", rõ ràng là cô đang lén nghịch, nhưng không hiểu sao, người thấy lo lắng lại là anh. Chẳng lẽ là do gan anh quá nhỏ?
Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, chỉ khi ở cạnh Khương Chí, anh mới có những câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối như vậy, cũng bắt đầu nghi ngờ nhân sinh quan của mình.
Chính Khương Chí là người khiến anh cảm thấy... hóa ra mình là một người nhát gan.
Khương Chí đúng là một cô gái kỳ lạ.
Lý Duy Quân nói: "Giáo viên chủ nhiệm không cho mang điện thoại đâu."
"Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi nào!" Khương Chí ghé sát vào anh.
Lý Duy Quân nghe thấy mùi nước xả vải thoang thoảng trên người cô, cơ thể bất giác căng cứng lên, nhưng lại không lùi ra, cũng chẳng quay sang nhìn, như thể có thể tưởng tượng được cảnh lúc này Khương Chí đang giơ ngón tay lên môi, chu môi nhắc nhở anh im lặng.
Khương Chí nói: "Mình biết là thầy ấy cấm rồi, bình thường đi học mình đâu có chơi. Chỉ là hôm nay trong giờ tự học buổi tối thầy cô không có ở đây mà."
Lý Duy Quân nói: "Nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa rời đi mà."
"Suỵt!"
Lý Duy Quân: "......"
"Nói nhỏ chút đi, bị thầy phát hiện là mình tiêu đời thật đấy, mình chịu không nổi đâu!"
Lý Duy Quân: "......"
"Mình làm nốt cái này rồi cất liền, cậu giúp mình canh chừng thầy với, làm ơn đó!"
Lý Duy Quân chớp mắt, đầu óc thì vẫn còn đang đấu tranh có nên làm vậy không, nhưng cơ thể thì lại hành động rất thành thật, nửa người trên nghiêng về phía trước để che cho cô, ánh mắt theo bản năng nhìn ra hành lang như đang "tuần tra". Khương Chí rút quyển sách đỡ lên tay, đang định bật điện thoại lên trả lời, thì bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. Ngay sau đó, Lý Duy Quân cảm thấy cánh tay mình bị ai đó khẽ chạm vào, cậu nghiêng đầu.
"Này, Lý Duy Quân, cậu sẽ không đi mách thầy đấy chứ?"
Dường như là vì giọng cô hơi to, Lý Duy Quân nhận ra Khương Chí đúng thật là không biết nói nhỏ. Hơn nữa bản thân cô cũng không hề nhận ra điều đó, giọng nói lúc nào cũng vang rõ mồn một.
Anh chỉ khẽ "Ừm" một tiếng rất nhẹ.
Khương Chí yên tâm hơn, liền hỏi tiếp:
"Cậu cho mình xin số QQ được không? Hình như mình vẫn chưa kết bạn mà, thêm nhau đi."
Lý Duy Quân viết tài khoản đưa cho cô, Khương Chí nhập vào, rồi nói: "Mình gửi lời mời kết bạn cho cậu rồi đó!"
"Phải đợi về nhà mình mới đồng ý được."
Khương Chí khoát tay: "Không sao hết."
Lý Duy Quân chưa bao giờ từng mong đến giờ tan học để được về nhà như vậy, nhưng trong nhà lại không có máy tính, điện thoại của Lý Thừa Lương cũng không cài QQ. Mỗi lần muốn lên mạng chỉ có thể đến tiệm net, mở máy tính, ba nghìn một tiếng, hôm đó Lý Duy Quân mua hai tiếng, đăng nhập vào QQ.
Ảnh đại diện của Khương Chí chớp chớp hiện lên, nickname của cô là "Rùa Đen Nhỏ" ảnh đại diện là hình Lam Thố trong phim hoạt hình "Thất kiếm anh hùng", dòng giới thiệu cá nhân ghi: "Tất cả chỉ là mây bay."
Lý Duy Quân nhấn "Chấp nhận kết bạn", giao diện chuyển tiếp, khung hội thoại của Khương Chí hiện ra.
Thế nhưng khi nhìn vào khung trò chuyện ấy, đầu óc anh lại trống rỗng.
Phải nói gì đây?
Nhập vào rồi lại xóa, gõ rồi lại xoá, cuối cùng, Lý Duy Quân chẳng nhắn gì cả, chỉ bấm vào dòng thời gian của cô để xem nhật ký.
Không gian của Khương Chí đúng là rất náo nhiệt, hầu như ngày nào cô cũng đăng trạng thái, lảm nhảm phàn nàn về trường học, về căn tin, còn chê bai một nam minh tinh nào đó trông xấu, không xứng với một nữ minh tinh khác. Dĩ nhiên, cũng có lúc cô khen nam minh tinh khác đẹp trai. Nhưng phần nhiều là chia sẻ cảm nhận về những truyện cô đang đọc. Cô đọc rất đa dạng, nhưng tuyệt nhiên không phải loại sách nghiêm túc, phần lớn đều là những cuốn tiểu thuyết giải trí mà thầy chủ nhiệm đã bao lần cấm đoán và răn đe không được đọc.
Lý Duy Quân kéo xuống xem, nhìn thấy cô vừa chia sẻ một bài hát – Ca khúc chủ đề "Rùa Đen Nhỏ" trong phim "Pasta Mỉm Cười".
Đó chính là nickname của cô.
Hôm đó, anh đeo tai nghe, nghe đi nghe lại bài hát đó gần hai tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến khi nhân viên tiệm net nhắc nhở sắp hết giờ truy cập, anh vẫn chưa nghĩ ra nên nhắn gì với Khương Chí. Anh sợ sẽ quá đường đột, sợ không biết nói gì, với Khương Chí, có quá nhiều điều khiến anh cảm thấy sợ. Thế nên, anh chỉ dám ấn "thích" một bài viết gần nhất của cô, không ngờ cô lại đang online, lập tức tin nhắn riêng nhảy đến.
Tiếng chuông tin nhắn đặc trưng của QQ "tích tích tích tích" vang lên, khiến tim của Lý Duy Quân cũng rung lên theo từng lần ảnh đại diện của Khương Chí lắc lư trên màn hình.
Khương Chí nhắn: 【Lý Duy Quân, cuối cùng cậu cũng online rồi!】
Lý Duy Quân trả lời: 【Xin lỗi, mình vừa mới về nhà. Có chuyện gì không vậy?】
【À à không có gì đâu, không có gì thật mà, mình chỉ muốn hỏi cậu có mang bài tập Địa lý không thôi?】
【Có mang theo.】 Anh nghĩ một lúc mới hiểu cô có ý gì, nhận ra là cô bạn này lại muốn chép bài, liền cẩn thận hỏi lại: 【Cậu cần tham khảo à?】
Khương Chí nhất thời cũng không rõ là anh đang mỉa mai hay là nói thật lòng, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nhắn lại: 【Cậu cái gì cũng biết, thật là đỉnh đó nha.】
Gần đây trong trường đang thịnh hành mấy câu nói kiểu trên mạng như vậy, nhiều người hay đem ra nói đùa, Lý Duy Quân ít nhiều cũng biết chút ít, nhưng khoảnh khắc này lại thật sự đơ người. Anh cảm thấy câu "đỉnh đó nha" của Khương Chí có ẩn ý gì đó, nhưng lại không biết mình sai ở đâu. Muốn hỏi, nhưng lại không dám.
Anh cố gắng chữa lại: 【Lần này đề đúng là hơi khó thật, mình cũng chưa chắc làm đúng đâu.】
Khương Chí trả lời rất thẳng thắn: 【Vậy thì mình đúng là cần tham khảo rồi.】
Anh đáp: 【Được.】
Từ sau đó, Lý Duy Quân rất ít khi chủ động nhắn tin cho Khương Chí trên mạng, vì lúc nào cũng lo lắng sẽ khiến cô không vui. Dù mỗi lần được nói chuyện với cô, dù chỉ là một hai câu, anh cũng thấy vui cả ngày. Anh cũng rất ít vào trang cá nhân của cô, vì sợ bản thân không kiềm được mà thả tim, mà mỗi lần thả tim thì sẽ để lại dấu vết. Nhật ký của Khương Chí thực sự rất thú vị, xem một lần không thấy đủ, xem hai lần cũng chưa đủ, dù có xem bao nhiêu lần cũng không thấy chán.
Nhưng những người nhút nhát thì lại rất sợ để lại quá nhiều dấu vết.
Lên lớp mười hai được một học kỳ, lần cuối cùng anh chủ động online là vào đêm giao thừa, tranh thủ lúc tiệm net chưa đóng cửa, gửi cho Khương Chí một tin nhắn: 【Chúc mừng năm mới, Khương Chí.】
Khương Chí trả lời rất nhanh:
【Chúc mừng năm mới Lý Duy Quân, chúc cậu năm sau đỗ đạt rạng danh!】
【Nhưng mà cậu chúc sớm quá đó, còn chưa đến giao thừa mà.】
Lý Duy Quân nhắn: 【Gấp quá nên không chờ được ^_^ chúc cậu sớm thấy vui vẻ nhé.】
Khương Chí đáp lại: 【Cảm ơn cậu nha TvT】
Cái biểu cảm đó là ý gì vậy nhỉ, Lý Duy Quân lại không biết nên nhắn gì tiếp theo.
Sau này, khi nhiều lần nhớ lại nửa năm học lớp mười hai ấy, Lý Duy Quân mới nhận ra, mối quan hệ giữa cậu và Khương Chí hoàn toàn được xây dựng từ sự nhường nhịn, "suy đoán" và "lo sợ" của chính mình. Anh không hiểu vì sao bản thân luôn nhún nhường trước cô, chỉ cần cô đưa ra yêu cầu, anh sẽ làm hết sức để giúp. Anh cũng không rõ vì sao bản thân luôn theo bản năng mà "suy đoán" xem cô đang vui hay không vui, lại càng sợ mình vô tình làm cô buồn.
Lý Duy Quân nghĩ, chắc là vì Khương Chí thật sự quá đặc biệt.
Cô là cô gái đầu tiên trong đời anh mang theo cả một thế giới rực rỡ. Khi ở bên cô, chính anh cũng trở nên rực rỡ.
Không ai lại không thích một người rực rỡ cả.
Anh cũng vậy.