Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đợt 1 tháng 5, Lý Duy Quân vẫn như thường lệ dậy từ rất sớm. Anh tưới nước cho chậu hoa tulip của Khương Chí xong rồi lại quay về phòng. Dì Trịnh đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Vào khoảng thời gian này mỗi ngày, thường thì Khương Chí sẽ dậy đi làm. Anh luôn dậy sớm chuẩn bị sẵn bữa sáng để ở tầng một đợi cô xuống. Dù bây giờ cô không còn ở nhà trọ nữa, Lý Duy Quân vẫn theo thói quen ấy như một phản xạ. Mãi đến khi bưng hộp cơm từ bếp ra, anh mới sực nhớ hôm nay Khương Chí vẫn chưa trở về.
Lý Duy Quân đứng ngẩn người ở đầu cầu thang một lúc, cảm giác thời gian như trôi qua rất lâu rất lâu.
Khương Chí nói tám giờ tối nay sẽ đến sân bay, nhưng vì không có chuyến bay thẳng từ Thanh Đàm đến Tây Đồ, nên cô phải đi tàu cao tốc trước rồi mới chuyển sang máy bay. Lý Duy Quân tính toán thời gian, buổi sáng cùng Cao Việt Đông dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài nhà trọ giúp dì Trịnh, buổi chiều thay một bộ quần áo gọn gàng rồi cầm chìa khóa xe chuẩn bị đến sân bay. Anh vừa định ra khỏi cửa thì đụng ngay Lương Gia Tây đang bước vào.
Anh ta lại một lần nữa chìa giấy tờ tùy thân ra, nói:
"Lần này có phòng không? Một phòng giường lớn. Bao nhiêu tiền cũng được."
Cao Việt Đông quay sang nhìn Lý Duy Quân.
Có khách tới tận nơi, không nhận thì phí, Lý Duy Quân cũng chẳng phải kiểu người thích đuổi khách đi, liền ra hiệu cho Cao Việt Đông làm thủ tục, rồi hỏi:
"Ở mấy hôm?"
Lương Gia Tây nhìn thẳng vào Lý Duy Quân, trả lời: "Tôi ở một phòng. Đợi Khương Chí về rồi tính tiếp."
Lý Duy Quân đưa mật mã phòng cho anh ta: "Lên lầu rẽ trái, phòng 201."
Lương Gia Tây lại một lần nữa liếc nhìn gương mặt Lý Duy Quân, nhưng vẫn không thể đọc được bất kỳ cảm xúc hoảng loạn nào từ biểu cảm ấy. Từ lần trước gặp mặt đến giờ, anh vẫn luôn điềm tĩnh, giống như chẳng hề để tâm đến sự tồn tại của anh ta, thế nhưng từng lời nói ra đều có sức nặng, cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng tình cảm của anh dành cho Khương Chí.
Người này xuất hiện ở bên cạnh Khương Chí từ bao giờ vậy? Liệu cô ấy có thực sự biết đây là người như thế nào không?
Lý Duy Quân chẳng buồn đôi co với anh ta, còn sắp phải ra sân bay đón Khương Chí, nên chỉ dặn dò Cao Việt Đông mấy câu đơn giản rồi bước ra ngoài.
Không ngờ, Lương Gia Tây lại đi theo ra, hỏi với giọng có phần giễu cợt:
"Khương Chí thật sự sống trong kiểu nhà như thế này sao?"
Lý Duy Quân dừng bước, giọng lạnh tanh: "Nhà như thế nào cơ?"
Lương Gia Tây thong thả bước ra, đứng giữa sân nhìn quanh một vòng, nói:
"Tôi cũng mở một khách sạn ở Thanh Đàm. Tính ra thì hai chúng ta coi như cùng ngành. Thật lòng mà nói, chỗ cậu ở cũng ổn, nhưng cách trung tâm hơi xa, không gian nhỏ, phòng cũng nhỏ, không biết đã có bao nhiêu người ra vào nơi này."
Anh ta đứng ngay trước mặt Lý Duy Quân, ánh mắt đầy ẩn ý, như thể đang chờ một phản ứng nhất định từ đối phương:
"Hồi trước, chỉ cần Khương Chí ra ngoài, dù có không cần dùng đến, tôi cũng sẽ chuẩn bị sẵn một căn chung cư cho cô ấy. Vậy mà cô ấy vẫn luôn nói là ở không quen. Giờ cô ấy lại sống ở một nơi như thế này, đến cái ban công cũng không có. Cậu không thấy là cô ấy đang chịu thiệt thòi à? Có thể cậu không hiểu cô ấy lắm đâu. Cô ấy không hay tâm sự với người không thân, nên những chuyện này chắc cậu cũng chẳng nắm rõ."
Lý Duy Quân cúi mắt nhìn đồng hồ, nét mặt vẫn không đổi, đáp: "Cậu nói xong chưa?"
Sự bình thản của anh khiến Lương Gia Tây Đồt nhiên có cảm giác mình giống hệt một tên hề nhảy nhót.
Lý Duy Quân nói tiếp: "Khương Chí không phải người dễ chịu thiệt thòi."
"Vậy thì sao?" – Lương Gia Tây hỏi, giọng bắt đầu có phần gay gắt.
Lý Duy Quân ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng, lộ rõ sự mất kiên nhẫn. Trên đời sao lại có người đàn ông lắm lời như thế?
"Đợi cô ấy về, tôi sẽ tìm cho cô ấy một chỗ khác để ở." Lương Gia Tây tuyên bố.
Lý Duy Quân bật cười khinh bỉ, xoay người định rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa chính vang lên tiếng mở cửa nặng nề.
Khương Chí dắt theo chiếc vali hành lý, đứng ở cửa, không rõ đã đứng đó bao lâu.
"Sao lại về sớm như vậy, mình còn đang định đi đón cậu." Lý Duy Quân nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt dịu đi một chút, bước lên trước nhận lấy chiếc vali trong tay cô.
Khương Chí vốn không nghĩ tình hình sẽ như thế này.
Trên đường trở về, cô còn đang tưởng tượng, Lý Duy Quân nhìn thấy cô nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, vô cùng vui mừng. Như vậy mục đích sửa đổi giờ bay trong phút chót của cô cũng coi như đạt được. Hơn nữa mấy ngày qua hai người xa nhau, cô đã thu hoạch được rất nhiều điều, Lý Duy Quân hẳn cũng như vậy.
Chỉ là cô lại quên mất, nơi này còn có một người tên là Lương Gia Tây.
Lấy lại tinh thần, cô mỉm cười nói: "Mình về sớm một chút để xem mấy chậu hoa, đi bao nhiêu ngày rồi, tất nhiên phải cho tụi nó một bất ngờ chứ."
Hoa có bất ngờ hay không thì không biết, nhưng người thì rất bất ngờ, Lý Duy Quân bật cười đi theo cô.
Hai người thân thiết không chút kiêng dè khiến Lương Gia Tây thấy nhức mắt, nhưng rất nhanh sau đó, Khương Chí đúng như anh ta mong muốn, đưa mắt nhìn về phía anh ta. Từ sau lần chia tay, hai người họ chưa từng nói chuyện trong tâm trạng bình tĩnh như vậy.
Khương Chí chỉ vào khóm hoa tulip đang nở rộ tỏa hương ngào ngạt, nói: "Đây là do tôi trồng. Mấy ngày tôi về Thanh Đàm đều là Lý Duy Quân thay tôi chăm sóc, xem ra anh ấy chăm rất tốt."
Nói rồi, cô liếc mắt nhìn Lý Duy Quân như thay cho một lời khen ngợi.
Lý Duy Quân mỉm cười, xách hành lý giúp cô lên lầu. Cao Việt Đông cũng thức thời rút lui, cố ý để lại không gian cho hai người nói chuyện.
Lương Gia Tây không biết nên nói gì. Khương Chí cũng không quan tâm tâm trạng của anh ta lúc này ra sao, cứ như một bà chủ nhà thực thụ, bình thản giới thiệu từng thứ một trong căn homestay: "À đúng rồi, anh tham quan tầng một chưa? Bình hoa trước kệ là tôi mua đấy. Khi ở đây, tôi thường ra vườn sau hái vài cành hoa dại cắm vào. Sau khi cắm xong đặt trong phòng nhìn rất đẹp. Trên tủ lạnh dán mấy ảnh chụp cũng là tôi tự làm. Miếng đệm ở phòng ăn là tôi và dì Trịnh cùng nhau đan, nhưng tôi đan không khéo bằng dì ấy. Bức ảnh treo trên tường bên trái cũng do tôi đi in, là ảnh chụp chung của chúng tôi."
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Chí nhìn kỹ ảnh chụp chung của họ, Lý Duy Quân ôm cô, cả hai người đều cười rất rạng rỡ.
Cái ôm ấy cũng từng nằm trong dự đoán của cô trên đường trở về.
Chỉ tiếc là...
"Anh hiểu ý tôi chứ? Mùa Hạ Buông Xuống, với tôi, trước nay chưa từng là một căn homestay muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Nơi này không giống khách sạn của anh, đừng lấy ra so sánh." Khương Chí nói: "Đây là ngôi nhà tôi sống ở Tây Đồ. Tôi rất yêu ngôi nhà mà chính tay mình vun vén nên. Lý Duy Quân cũng rất tôn trọng tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tủi thân, ngược lại, mỗi ngày sống bên anh ấy, tôi đều rất hạnh phúc."
Ánh mắt Khương Chí thoáng chốc trở nên sắc lạnh, "Anh quá tự cao, chưa bao giờ thật sự hiểu tôi."
Khoảng hơn mười phút sau, Lý Duy Quân từ ban công chung tầng hai nhìn thấy Lương Gia Tây đi lên. Sau đó anh ta mang theo hành lý rời khỏi, không hề quay đầu lại.
Dù căn phòng không bị thay đổi gì, nhưng Lý Duy Quân vẫn thay drap giường mới, vứt bộ cũ vào máy giặt. Cao Việt Đông vừa lướt đơn hàng vừa lẩm bẩm: "Chị tiểu Khương, cái anh kia trả tiền phòng rồi đấy."
"Chị tính trả phòng và hoàn tiền cho anh ta rồi, là anh ta nói không cần trước. Tiền nhiều đến nỗi đốt không hết, sĩ diện cao ngất trời không cần thì thôi, tụi mình việc gì không kiếm?" Khương Chí quay sang nhìn Lý Duy Quân, lại nhớ tới cái ôm trong tưởng tượng khi nãy, giận dỗi nói: "Hơn nữa ai bảo anh ta tới phá chuyện tốt của chị? Người từng là người cũ thì nên biết điều mà biến mất luôn đi!"
"Chắc chưa ăn tối đâu ha." Lý Duy Quân lên tiếng xoa dịu.
Khương Chí lắc đầu, không có tâm trạng, "Không thấy đói."
"Gọi vài món nha? Mình nấu cho cậu." Lý Duy Quân dắt tay cô đi tới cửa bếp, trêu chọc: "Miệng mím đến mức treo được cả chai dầu ăn rồi kia."
Khương Chí vẫn đang tức, hiện tại cô không thể nghe bất kỳ lời chê bai nào đối với Mùa Hạ Buông Xuống. Huống hồ, Lương Gia Tây chưa hiểu gì về căn nhà này mà đã nói ra mấy lời như vậy, khiến cô cảm thấy bị xúc phạm, vô cùng khó chịu. "Cậu không tức sao? Anh ta nói chuyện với cậu kiểu đó mà......"
"Vì sao phải tức?" Anh lười biếng dựa vào khung cửa, hỏi ngược lại.
Khương Chí nhìn anh, "Cậu đừng nghĩ nhiều, từ trước đến giờ mình chưa từng chịu ấm ức, ở đây rất thoải mái."
Lý Duy Quân lại mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Ừm, mình biết. Mình không giận, vì cậu đã phản bác thay mình rồi còn gì."
"Hơn nữa ——"
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Cái ôm từng xuất hiện trong tưởng tượng, cuối cùng cũng đã đến.
Lý Duy Quân ôm chặt lấy cô.
Khương Chí cảm nhận được mình bị anh kéo mạnh vào lòng. Rất chặt, rất chặt, lồng ngực cô lập tức được lấp đầy. Một chút giận dỗi nhỏ nhặt đều bị hơi thở ấm áp của anh xua tan.
Anh hơi cúi người xuống, môi kề sát tai cô, nhẹ giọng nói:
"Cậu quay về rồi, mình thật sự rất vui. Mọi chuyện khác không còn quan trọng nữa, nên chúng ta đừng vì những điều không đáng mà giận dỗi, ngoan ngoãn ăn cơm, được không?"
Tai Khương Chí áp sát vào lồng ngực Lý Duy Quân, cô nghe được tiếng tim anh đập thình thịch dồn dập, liền khẽ cười một tiếng nơi cổ anh.
Xem ra khi ôm cô, anh cũng không điềm tĩnh như vẻ ngoài. Vẫn đang hồi hộp đúng không? Không cần nhìn, tai chắc chắn cũng đang đỏ ửng. Khương Chí dụi dụi vào lồng ngực anh, thỏa mãn nói:
"Mình không ăn một mình được đâu, cậu phải ăn cùng mình."
......
Kỳ nghỉ ngắn vừa kết thúc, nhịp sống nhanh chóng của Tây Đồ lại quay trở lại. Nhà trọ dần lắng xuống, nhịp điệu mọi thứ cũng thay đổi theo. Khách thuê trọ không còn nhiều, người trong nhà trọ mỗi ngày đều rất thong thả. Người tinh ý đều nhận ra, mối quan hệ giữa ai kia hình như cũng đang thay đổi, trước những câu trêu ghẹo hay sự ồn ào một cách "chính đáng", cả hai đều chẳng còn kiêng dè gì nữa. Mọi thứ đều rất dễ chịu, duy chỉ có công việc của Khương Chí là không được như ý.
Tính ra thì thời gian thi viết cho phía Tây Bộ cũng sắp đến. Khương Chí đã sớm nộp đơn xin nghỉ việc với hiệu trưởng, yêu cầu Phòng Giáo vụ sắp xếp để lớp cô kết thúc chương trình ngay trước kỳ thi đại học. Vì vậy, dạo gần đây cô bận đến mức chân không chạm đất, rất ít khi được nghỉ ngơi. Ban đầu cô định làm một mạch đến khi nghỉ việc hẳn, nhưng Phương Kỳ Lan nhân dịp cuối tuần đến khu trọ, đích thân dặn Lý Duy Quân phải đưa cô về nhà ăn cơm vào tối ngày 20 tháng 5.
Khương Chí nghe xong mới biết, ngày 20 tháng 5 là sinh nhật của Lý Duy Quân. Cô còn nói:
"Ngày này hay đấy chứ."
Sắc mặt Phương Kỳ Lan hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền đáp:
"Mẹ chị cũng sinh vào ngày này."
Đây là lần đầu tiên Khương Chí tổ chức sinh nhật cho Lý Duy Quân. Mọi chuyện quá bất ngờ, cô nghĩ mãi không biết nên tặng gì cho anh. Nhưng Lý Duy Quân hình như cũng không thiếu cái gì. Cô cũng lén hỏi Phương Kỳ Lan, nhưng chị ấy chỉ nói qua loa, không rõ rốt cuộc anh muốn gì. Khương Chí cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nhanh chóng bị chuyện quà cáp che lấp. Mỗi ngày tan làm là cô lại chui thẳng về phòng, không trò chuyện với dì Trịnh như thường lệ, chỉ bảo dạo này quá mệt, muốn nghỉ sớm một chút.
Ngày 20 tháng 5, Lý Duy Quân đến đón cô dưới trường học. Khương Chí đã chuẩn bị từ sớm, bắt anh dẫn đi siêu thị mua quà. Lần đầu tiên đến nhà người ta, không thể tay không được.
Lý Duy Quân định nói gì đó, nhưng nghĩ đến tính cách luôn coi trọng quà cáp của Phương Kỳ Lan, nên thấy cô hào hứng như vậy, anh cũng chẳng nói gì thêm.
Về đến nhà thì cơm nước đã xong xuôi, bày biện đâu ra đấy, vô cùng thịnh soạn. Có cả món Tây Đồ, thậm chí còn có cả món ăn Thanh Đàm mà Khương Chí thích. Cô bất ngờ:
"Chị Lan, chị cũng biết nấu món Thanh Đàm sao?"
Phương Kỳ Lan đáp: "Em trai chị nói em thích mấy món đó, nên chị bảo anh rể em học nấu."
Khương Chí lí nhí cảm ơn, hơi ngại, nhỏ giọng nói với Lý Duy Quân:
"Là sinh nhật cậu mà, làm thế này phiền lắm."
"Sinh nhật mình thì cậu cũng phải ăn cho vui vẻ chứ." Anh nói.
Khương Chí nhấp một ngụm bia, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Phương Kỳ Lan đặt làm một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ cho Lý Duy Quân, chắc phải ăn mấy bữa mới hết. Khương Chí nhận ra chị ấy thật sự rất yêu thương em trai mình, sinh nhật tổ chức chu đáo, từng bước đều đầy đủ, nào là chụp ảnh, quay video, vô cùng hào hứng, nhìn là biết rất coi trọng ngày sinh của anh. Không khí buổi tiệc sinh nhật nhỏ này thật sự rất ấm áp, khiến Khương Chí cũng uống thêm mấy ly, đến nỗi cơm trong bát còn hơn một nửa mà chẳng thể ăn hết nổi.
Lần đầu tiên đến nhà chị gái của Lý Duy Quân mà để thừa cơm thế này, thật chẳng ra sao cả.
Vừa mới thấy có chút ngượng ngùng, chén cơm trước mặt Khương Chí đã bị Lý Duy Quân lấy mất. Anh tự nhiên ăn phần còn lại của cô, khiến tim cô đập loạn cả lên. Gương mặt vốn đã đỏ vì men rượu giờ lại càng đỏ hơn, "Cái đó là của mình..."
Lý Duy Quân chỉ nói: "Không sao đâu, ăn không hết thì thôi."
Cô vốn định giải thích là phần đó cô đã ăn dở... Nhưng thấy anh không để tâm, cô lại càng không thấy có lý do gì để ngại nữa.
Sau ba tuần rượu, Phương Kỳ Lan đã ngà ngà say, nghiêng người dựa lên vai Lâm Hữu, vừa nói chuyện với Khương Chí, câu được câu chăng. Tửu lượng Khương Chí khá hơn một chút nên vẫn còn tỉnh táo, ngồi nghe chị ấy nói mà cười nghiêng ngả.
Nhưng đang cười, Phương Kỳ Lan lại bất ngờ rơi nước mắt.
Lâm Hữu vội lau nước mắt cho cô ấy. Cô ấy thở dài một hơi, rồi quay sang Lý Duy Quân nói: "Hôm nay chị thật sự rất vui, Án Án của chúng ta cuối cùng cũng lớn rồi, còn có bạn gái nữa."
Chữ "bạn gái" khiến tim Khương Chí đập loạn lên, nhưng sau đó lại chợt nhớ ra điều gì, cô quay sang nhìn Lý Duy Quân đầy bất ngờ, "Án Án?"
Phương Kỳ Lan lúc đó đã tỉnh táo hơn, đứng dậy nói: "Án cây bạch đàn đó. Bà nội bảo mệnh em ấy thiếu Mộc, nên mới đặt cho cái tên này."
Khương Chí hỏi: "Đó là tên gọi ở nhà ạ?"
"Ừ, từ nhỏ đến lớn nhà chị vẫn gọi như thế."
Khương Chí nhướng mày, quay sang gọi thử vài tiếng: "Án Án."
Lý Duy Quân đưa tay nhéo má cô.
Phương Kỳ Lan nhìn hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy thật sự xứng đôi, rất hợp nhau. Lúc này, chị cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm. Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, chị quay vào phòng lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho Lý Duy Quân.
Thấy những món quà đó, Khương Chí ngạc nhiên đến mức sững người, không khỏi thốt lên trong lòng, số lượng này... cũng nhiều quá rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền hiểu ra.
Phương Kỳ Lan lần lượt đưa từng món vào tay Lý Duy Quân, vừa trao vừa nói: "Cái này là của mẹ nuôi tặng, cái này là của ba nuôi, còn cái này là của chị."
"Mấy cái này là cho sinh nhật 20 tuổi của em."
"Còn cái này là năm nay, sinh nhật tuổi 24."
Khương Chí ngây người, không biết nói gì. Trên mặt Phương Kỳ Lan và Lâm Hữu lộ ra đủ mọi cảm xúc đan xen mà cô không thể hiểu hết. Cô không biết phải nhìn Lý Duy Quân thế nào, chỉ phát hiện ra khóe mắt anh ánh lên một tia sáng mờ. Khi anh quay sang nhìn cô, dưới bàn lặng lẽ chạm vào tay cô, rồi nắm chặt lấy.
Lực siết đó khiến cô cảm thấy hơi đau.
"Từ sau khi em 6 tuổi, suốt 16 năm qua, chị và ba mẹ đều không thể tặng em thêm món quà nào," Phương Kỳ Lan vừa nói, vừa nhìn anh và Khương Chí, nước mắt lại rơi, "Chị chỉ mong Án Án của chị, sẽ có một sinh nhật tuổi 24 thật vui vẻ."
Khương Chí im lặng, im lặng ngồi trên ghế.
Lâm Hữu vòng tay ôm lấy Phương Kỳ Lan, nói: "Chị em hôm nay xúc động quá, không kiểm soát được nên uống hơi nhiều. Anh đưa chị đi nghỉ trước, bàn tiệc cứ để đó, lát nữa anh dọn. Án, em cũng nên đưa Khương Chí về nghỉ đi."
Lý Duy Quân gật đầu, đứng dậy dọn dẹp bàn ăn. Khương Chí cũng đứng dậy muốn phụ, anh không cho, nhưng cô kiên quyết, không lay chuyển được. Cuối cùng, hai người nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ căn phòng rồi rời khỏi.
Vào đến trong xe, cả hai đều im lặng, không ai mở lời.
Liên tưởng đến những chuyện phía sau mấy món quà kia, Khương Chí như chợt hiểu ra điều gì đó, nhưng cô không dám nghĩ sâu hơn, cổ họng lại nghẹn lại, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn những món quà kia.
Lý Duy Quân lên tiếng trước: "Anh chỉ từng cùng chị gái và ba mẹ mình tổ chức sinh nhật đúng năm lần."
Khương Chí quay sang nhìn anh, rồi khẽ siết tay anh trong lòng bàn tay mình.
Lý Duy Quân mỉm cười trấn an, dịu giọng nói: "Thật ra anh chẳng nhớ gì về những chuyện xảy ra trước năm năm tuổi. Trong ký ức của anh, thậm chí anh còn không biết sinh nhật của mình là ngày nào. Ba anh thật ra là ba nuôi. Năm anh năm tuổi, bị đưa đến Thanh Đàm, chính ông là người nhặt anh về, cho anh một cuộc sống mới. Hôm đó tình cờ là ngày 24 tháng 11, thế là ông lấy ngày đó làm sinh nhật cho anh luôn."
Đôi mắt Khương Chí bỗng đau xót, nước mắt chẳng thể kìm lại, cứ thế rơi xuống.
*
Lý Duy Quân, tên thật là Phương Kỳ Án, sinh ngày 20 tháng 5 năm 1994 tại Tây Đồ.
(Note: Trong bản convert ghi tên là "Đương Khi Án", nhưng vì ba và chị của anh Quân đều họ Phương nên mình đã đi tra thử một vài từ đồng âm thì thấy tên Phương Kỳ Án là hợp lý nhất, vì chị em trong nhà dùng chung tên đệm cũng khá dễ hiểu, vì mình không có link truyện tiếng Trung nên chỗ này đoán mò một chút, nếu sau này kiểm tra lại được thì mình sẽ sửa lại nha!)
Ngày 18 tháng 6 năm 1999, trùng vào ngày nghỉ cuối cùng của Tết Đoan Ngọ. Hôm đó, mẹ ruột của anh - Lỗ Anh, sau khi đón anh từ nhà trẻ, đã dẫn anh đi chợ mua đồ ăn để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ba ruột anh - Phương Chấn Hải. Nhưng không ngờ, trong lúc đi chợ, hai mẹ con bị một nhóm buôn người cố ý chia cắt, khiến anh lạc mất mẹ.
Bốn tháng sau, bọn buôn người đưa anh di chuyển nhiều lần quanh vùng Thanh Đàm. Trong một lần tình cờ, Phương Kỳ Án nắm được cơ hội bỏ trốn, nhưng chưa chạy được bao xa đã bị bắt lại. Anh bị đánh đập đến toàn thân đầy thương tích, sốt cao không ngừng. Nhóm buôn người sợ anh chết trong tay họ nên đã vứt anh ở một ngôi làng gần đó. Nhưng số anh may mắn, lại được Lý Thừa Lương nhặt được.
Lúc Phương Kỳ Án tỉnh dậy, anh đã quên sạch ký ức trước đó. Không biết mình mấy tuổi, không biết mình tên gì, đến từ đâu. Chỉ nhớ mang máng là trước lúc bất tỉnh đang chạy trốn và bị đánh đập. Lý Thừa Lương nhìn quần áo nhà trẻ rách nát trên người anh, có dòng chữ "Lớp lớn" nên đoán được độ tuổi, động lòng mà mang về nuôi. Cũng từ đó, ông đặt cho anh cái tên mới: Lý Duy Quân.
Cái tên này vốn dĩ Lý Thừa Lương định dành cho đứa con trai tương lai của mình. Nhưng thời điểm đó, ông vừa mới ra tù, vợ đã bỏ đi theo người khác, bản thân mang đủ thứ bệnh, tài sản tiêu tán, còn đang nợ nần chồng chất, cả nhà chẳng còn gì ngoài bốn bức tường trống rỗng. Ngày nhặt được Lý Duy Quân, thật ra ông cũng đã có ý định tự kết liễu cuộc đời.
Chính đứa trẻ ấy đã cứu ông.
Họ đã cứu rỗi nhau.
Từ đó, hai cha con nương tựa vào nhau suốt 14 năm.
Trong suốt 14 năm ấy, Lý Duy Quân không hề hay biết mình còn có cha mẹ ruột đang chờ ngày đoàn tụ.
Vì mất con, Lỗ Anh luôn sống trong dằn vặt và day dứt, sức khỏe ngày càng sa sút, đến năm 2003 thì qua đời. Phương Chấn Hải là một cảnh sát, nhưng dù mang thân phận là cảnh sát cũng không thể tìm được tung tích của đứa con trai giữa biển người mênh mông. Sau cùng, khi con gái ông Phương Kỳ Lan thi xong đại học, ông cũng từ giã cõi đời.
Sau đó, Phương Kỳ Lan lựa chọn theo nghề cảnh sát, kế thừa số hiệu của ba, tiếp tục hành trình tìm kiếm em trai.
Tháng 6 năm 2013, Lý Duy Quân tốt nghiệp cấp ba. Cùng lúc đó, Lý Thừa Lương bất ngờ qua đời vì một tai nạn.
Tháng 9 năm 2013, sau khi lo xong hậu sự cho ba nuôi, Lý Duy Quân một mình rời khỏi Thanh Đàm. Anh vay tiền hỗ trợ học tập, vừa học vừa làm.
Mãi đến năm 2015, khi anh đang là sinh viên năm ba, sau khi sử dụng dùng nhiều cách khác nhau, Phương Kỳ Lan mới tìm ra được tung tích của anh.
Trải qua 16 năm xa cách, Lý Duy Quân cuối cùng cũng tìm lại được thân phận của Phương Kỳ Án, tìm lại được người thân, để từ nay, thế giới của anh không còn cô độc một mình nữa.
Ước nguyện lớn nhất khi còn sống của Lỗ Anh và Phương Chấn Hải, chính là được đoàn tụ cùng Phương Kỳ Án, cả nhà sum vầy, rồi nhìn hai chị em Phương Kỳ Lan và Phương Kỳ Án lập nghiệp, kết hôn, sinh con. Nhưng cho đến tận lúc ra đi, họ vẫn chưa thể thực hiện điều đó.
Sau khi Lý Duy Quân nhận tổ quy tông, Phương Kỳ Lan thay cha mẹ thực hiện di nguyện: chăm sóc anh, lo toan mọi chuyện đời thường cho anh. Khi anh tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định, cô ấy luôn giục giã anh nhanh chóng tìm bạn gái rồi yêu đương.
Lý Duy Quân từng nghĩ rằng, đời này mình sẽ không gặp được người con gái khiến tim mình rung động nữa.
Nhưng đến lễ Tình Nhân năm 2018, Khương Chí lại bất ngờ bước vào cuộc sống anh như một cơn mưa rào giữa mùa hè rực lửa.
*
"Được rồi, đừng khóc. Mọi chuyện đã qua rồi, cậu còn khóc gì nữa? Khương Chí."
Mưa lớn trút xuống từng đợt, đây là cơn mưa xuân đầu tiên trong năm ở Tây Đồ. Không một lời báo trước, mưa rơi xuống cùng với nước mắt của Khương Chí, khiến trong lòng Lý Duy Quân cũng trở nên rối bời, ẩm ướt đến hỗn loạn.
Đúng vậy, mình khóc cái gì nữa chứ?
Rõ ràng bản thân chưa từng trải qua chuyện ấy, vậy mà vẫn uất ức đến mức như thể chính mình cũng từng chịu đựng như vậy. Khương Chí cũng không rõ rốt cuộc vì sao, cô chỉ biết trái tim mình rất đau, rất đau, như có ai đó đang bóp nghẹt thật chặt. Thật ra khi còn ở trên tầng, trước mặt Phương Kỳ Lan, cô đã muốn khóc rồi, nhưng vẫn cố chịu đựng. Đến giờ phút này, khi được ở cạnh Lý Duy Quân, nghe anh bình thản kể lại, cô lập tức không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào như vỡ đê.
Lý Duy Quân không ngờ cô lại nhạy cảm đến mức ấy, cả người luống cuống, tay chân rối loạn tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau càng nhiều. Cuối cùng thật sự không còn cách nào, anh dứt khoát ôm cô từ ghế phụ sang, đặt vào lòng mình, dỗ dành như trẻ con.
"Cậu thấy mình đáng thương lắm phải không?" Anh trêu.
Khương Chí thút thít lắc đầu, mắt đỏ hoe ngập nước, "Không có! Không phải vậy."
"Vậy là cậu thấy đau lòng cho mình rồi."
Khương Chí không đáp, chỉ tiếp tục nức nở từng tiếng.
Lý Duy Quân điều chỉnh ghế ngả về sau, để cô tựa vào lòng mình, tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô, khẽ nói: "Mình thấy mình vẫn khá may mắn. Tuy rất tiếc vì không được nhìn thấy khuôn mặt ba mẹ ruột, nhưng ba mình, người đã nhặt mình về đã cho mình một mạng sống mới. Có thể lớn lên bình an, lại tìm lại được người thân, mình đã rất biết ơn rồi. Hơn nữa, cậu không biết đâu, ngoài kia còn rất nhiều người đi lạc mà cả đời không tìm lại được gia đình. Mình là người may mắn. Thật sự cảm thấy như vậy là đủ."
Khương Chí nói nhỏ: "Bọn họ đều rất yêu cậu."
"Mình biết. Mình cũng rất yêu họ. Cuộc đời họ đã quá vất vả, những đau khổ trước đây đều đã trôi qua rồi. Mình chỉ mong họ nơi chín suối có thể vì hạnh phúc của mình mà mỉm cười yên lòng."
"Vậy bây giờ cậu có hạnh phúc không?"
Lý Duy Quân dịu dàng lau khóe mắt cô, khẽ cười: "Chỉ cần cậu không khóc, là mình đã hạnh phúc rồi."