Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 26: Bác sĩ Hứa, cẩn thận!




Phòng bệnh VIP.

Thẩm Nhất Hàng ngồi thẳng tắp, trên tay cầm một tờ báo, tâm trí lại lơ đãng nghe tiếng nói truyền từ giường bệnh bên kia.

Từ Tư Dung mặt mày nghiêm nghị, nhìn người đàn ông nằm trên giường với vẻ bình thản mà không khỏi bất mãn:

“Con, mẹ đã biết hết rồi. Tại sao lại từ chối không cho Hy Lâm đến gần?”

“Mẹ à, nếu mẹ cứ tiếp tục ép buộc như vậy, cũng chỉ là việc làm vô ích thôi.”

Lục Hà đánh giá xong dữ liệu, khép laptop lại, đưa mắt nhìn Từ Tư Dung, giọng điềm tĩnh:

“Thích hay không thích là chuyện của con. Nếu mẹ cứ cố tình sắp đặt con với tiểu thư nhà họ Phó, thì cuối cùng người bị tổn thương cũng chỉ là cô ấy.”

Từ Tư Dung cau mày, nhẹ giọng khuyên:

“Hy Lâm có điểm nào không tốt? Tính tình hòa nhã, biết cách lấy lòng người lớn, có chăng chỉ là hơi tiểu thư một chút. Nhưng đó cũng là vì được nuông chiều từ nhỏ, nhà nào có tiểu thư con nhà quyền quý mà lại không có chút cá tính? Hơn nữa, mẹ cô bé mất sớm, chuyện đó cũng ảnh hưởng nhiều đến con bé.”

Sở dĩ Từ Tư Dung quý mến Phó Hy Lâm là bởi tình cảm sâu nặng với mẹ cô ấy – hai người từng là bạn học cấp ba, quen biết hơn ba mươi năm, quan hệ thân thiết. Sau khi mẹ Phó Hy Lâm qua đời, bà xem cô như con gái nuôi, yêu thương hết mực. Về sau lại phát hiện Phó Hy Lâm có tình cảm với Lục Hà, nên mới nảy sinh ý định tác thành cho đôi trẻ.

Nào ngờ con trai bà lại không có ý định đó, cả ngày vùi đầu vào công việc, đi công tác liên miên, muốn gặp mặt còn khó, khiến bà chẳng có cơ hội mai mối.

Lần này vất vả lắm mới có dịp, ai ngờ lại bị con trai cứng rắn từ chối.

Thấy hai người chẳng ai chịu nhường ai, Thẩm Nhất Hàng – người đứng giữa – cũng cảm thấy hơi khó xử.

Cậu ta đặt tờ báo xuống, bước đến, khuyên nhủ:

“Bác gái, bác cũng đừng ép Lục Hà quá. Chuyện hôn nhân là của hai người. Nếu cứ cưỡng ép, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.”

Từ Tư Dung nghe vậy, cau mày càng chặt hơn:

“Hợp hay không thì phải thử mới biết. Không thử làm sao biết không hợp đúng không?”

…Nghe cũng có lý thật.

Thẩm Nhất Hàng liếc nhìn Lục Hà – người kia đang chăm chú nhìn điện thoại, mặt không biểu cảm, chẳng rõ có nghe lọt lời nào không. Rồi lại nhìn sang Từ Tư Dung – bà vẫn đang chờ anh đáp lại.

Cậu ta thật sự là muốn khóc quá… Chuyện cưới xin của bản thân còn chưa lo xong, giờ lại phải lo giùm người khác. Đúng là quá bất công!

Thẩm Nhất Hàng kéo nhẹ khóe môi, dứt khoát cắt ngang chủ đề:

“Hay là thế này đi bác, cháu ở lại giúp bác khuyên nhủ Lục Hà, trời cũng không còn sớm nữa, bác về nghỉ trước đi ạ?”

“Thôi được rồi.”

Từ Tư Dung cũng không ép thêm. Bà hiểu rõ tính tình con trai, một khi đã quyết định điều gì thì không ai có thể lay chuyển được. Căng mãi cũng vô ích, chỉ đành về suy nghĩ cách thuyết phục mới.

Thẩm Nhất Hàng tiễn bà ra cửa xong, quay lại liền dùng giọng điệu trêu ghẹo nói:

“Anh Lục Hà này, anh cứ làm ngơ thế cũng không giải quyết được gì đâu. Với bác gái thì chuyện cưới xin của anh còn quan trọng hơn cả ăn uống ấy. Nếu anh không sớm dẫn một cô gái về cho bác hết hy vọng, thì lỗ tai anh chắc khó được yên đó.”

Lục Hà chau mày, liếc cậu ta một cái lạnh như băng.

Thẩm Nhất Hàng giả vờ không thấy, còn định tiếp tục chọc ghẹo, ai ngờ hành lang bên ngoài bỗng vang lên một tiếng vang giòn.

Là tiếng thủy tinh vỡ.

Ngay sau đó, một giọng nữ hoảng hốt vang lên:

“Bác sĩ Hứa, cẩn thận!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.