Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 27: Anh là gì của cô ấy?




Buổi trưa, hành lang vốn yên tĩnh đột nhiên bị những tiếng tranh cãi gay gắt phá vỡ.

Một số người nhà bệnh nhân mà Hứa Đông Hạ phụ trách, không biết nghe tin đồn từ đâu trên diễn đàn bệnh viện, giờ đều ầm ĩ đòi đổi bác sĩ điều trị chính.

Chu Mai đang bận rộn trấn an người nhà bệnh nhân thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành. Quay đầu lại, cô liền trông thấy một người đàn ông – chồng của một bệnh nhân – đang cầm một cốc nước định hắt thẳng vào người Hứa Đông Hạ.

“Bác sĩ Hứa, cẩn thận!”

Nhưng đã muộn.

Hứa Đông Hạ hoàn toàn không phòng bị. Khoảnh khắc quay người lại, cả gương mặt liền bị một cốc nước lạnh buốt dội thẳng vào.

Cô đứng sững tại chỗ.

Tất cả y tá, bác sĩ và cả bệnh nhân đang hóng chuyện đều trơ mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, không ai dám tin vào mắt mình.

Người đàn ông hắt nước đập mạnh cốc xuống đất, “xoảng” một tiếng, mảnh vỡ văng tung tóe.

Hắn giận dữ chỉ vào cô, gào lên:

“Bệnh viện quân đội mà lại có loại bác sĩ vô trách nhiệm thế này sao? Loại người như cô không xứng làm bác sĩ! Tôi muốn đổi bác sĩ! Gọi giám đốc bệnh viện các người ra đây, cho tôi một lời giải thích rõ ràng! Một kẻ g.i.ế.c người mà vẫn được ở lại bệnh viện làm việc, nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì vì cô ta, tôi nhất định đốt luôn cái bệnh viện này!”

Chu Mai lúc này mới hoàn hồn, lập tức đẩy nhẹ một y tá đang đứng ngây ra bên cạnh bảo đi báo cho giám đốc, rồi nhanh chóng bước tới ngăn người đàn ông lại.

“Anh à, bình tĩnh một chút!”

Hứa Đông Hạ vẫn đứng yên không nhúc nhích, đưa tay lau mặt, gương mặt ngoài vẻ tái nhợt ra thì không hề tỏ ra cảm xúc nào khác.

Cô hơi hé môi, định nói gì đó.

Ngay lúc ấy, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng và trầm ổn:

“Thưa anh, theo điều 246 của Bộ luật Hình sự, việc công khai làm nhục hoặc bịa đặt vu khống người khác bằng bạo lực hoặc các phương pháp khác, nếu nghiêm trọng, có thể bị phạt tù đến ba năm, hoặc bị quản chế, tạm giam hoặc tước quyền công dân. Ở đây có rất nhiều người làm chứng. Mong anh cẩn trọng lời nói.”

Thẩm Nhất Hàng sải bước đến đứng bên cạnh Hứa Đông Hạ, ánh mắt sắc bén lướt qua người đàn ông vừa hắt nước.

Giọng nói vững vàng, khí thế áp đảo, cộng thêm khí chất lạnh lùng khó phớt lờ, khiến người đàn ông đang hung hăng cũng chợt khựng lại, thoáng chột dạ. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cổ họng vẫn nghẹn cứng:

“Anh là gì của cô ta?”

“Tôi là luật sư của bác sĩ Hứa.”

Thẩm Nhất Hàng điềm nhiên đáp lại, ánh mắt vẫn dõi thẳng về phía hắn, giọng lạnh nhạt nhưng sắc bén:

“Nếu bác sĩ Hứa cần, tôi sẽ lập tức khởi kiện anh vì hành vi xúc phạm danh dự và thân thể. Tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”

Khuôn mặt người đàn ông lập tức cứng đờ, rõ ràng đã hơi sợ, nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối:

“Tôi có xúc phạm cô ta à? Chuyện cô ta gián tiếp g.i.ế.c người ai mà không biết!”

Chu Mai lúc này mới bước lên, lạnh mặt phản bác:

“Chuyện trên diễn đàn hoàn toàn là bịa đặt. Bác sĩ Hứa chưa từng làm điều đó. Có kẻ đang cố tình vu khống cô ấy!”

Cô vừa dứt lời, các bác sĩ và y tá xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng bênh vực:

“Đúng vậy! Chúng tôi hiểu rõ nhân phẩm của bác sĩ Hứa hơn anh!”

“Bác sĩ Hứa là người được chính giám đốc mời về từ nước ngoài, là nhân tài được bệnh viện coi trọng. Làm sao có thể làm ra chuyện như thế?”

“Vậy sao cô ấy không đứng ra thanh minh? Không phải là vì trong lòng chột dạ sao?”

“Phải đấy! Lời đồn không bao giờ vô căn cứ. Không làm gì sai sao lại sợ bị lật lại chuyện cũ?”

Lời qua tiếng lại, tranh cãi ngày càng gay gắt, những âm thanh hỗn loạn như muốn xuyên thẳng vào đầu, khiến Hứa Đông Hạ bất giác cảm thấy bức bối.

Cô cau mày lại.

Thẩm Nhất Hàng nghiêng đầu, khẽ hỏi cô:

“Bác sĩ Hứa, cô không sao chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.