Sau khi quay lại phòng bệnh, Thẩm Nhất Hàng liền kể lại toàn bộ những gì vừa chứng kiến ngoài hành lang cho Lục Hà nghe.
Cuối cùng còn không quên vỗ n.g.ự.c tự khen một câu:
“Cũng may ông đây phản ứng nhanh, giả làm luật sư dọa cho tên ngốc kia câm như hến, không dám hé răng thêm lời nào.”
Nói xong, cậu ta mới ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lục Hà căn bản chẳng thèm nghe, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính, vẻ mặt bình thản.
Thẩm Nhất Hàng khựng lại một chút.
Lạ thật, cậu ta vừa nhắc đến Hứa Đông Hạ mà? Sao Lục Hà lại chẳng có lấy một chút phản ứng?
Có gì đó không đúng…
Thẩm Nhất Hàng bắt đầu rón rén lại gần, định xem thử Lục Hà đang xem gì trên máy tính, ai ngờ anh đột ngột gập laptop lại, chậm rãi ngẩng mắt lên, giọng nhàn nhạt:
“Còn gì không?”
Ánh mắt sắc lạnh kia như mang theo lưỡi d.a.o mảnh.
“Không…”
Thẩm Nhất Hàng vội vàng sờ mũi, lập tức rút lui, giả vờ nói lảng:
“Tôi nghe nói bác sĩ Hứa vừa bị gọi lên văn phòng giám đốc. Không biết lần này có ảnh hưởng gì đến cô ấy không.”
Lục Hà im lặng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn sâu thẳm, tối lại từng chút một.
Bên kia, sau khi rời khỏi văn phòng giám đốc, Hứa Đông Hạ không nói không rằng quay thẳng về phòng làm việc.
Chu Mai vừa theo sát phía sau bước vào, đã thấy cô đang cởi áo blouse trắng, thu dọn đồ đạc. Trong lòng chợt căng lên, cô vội vàng hỏi:
“Bác sĩ Hứa, chị làm gì vậy? Giám đốc trách chị à?”
Hứa Đông Hạ lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo, mày mắt phảng phất nét mệt mỏi:
“Không, tôi tự xin nghỉ phép.”
Nghe vậy, Chu Mai mới nhẹ thở phào.
Cô nhìn Hứa Đông Hạ, vài lần định nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng chẳng biết nên an ủi thế nào.
Trong không khí bỗng trở nên im lặng, Hứa Đông Hạ ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, gương mặt tràn đầy quyến luyến không nỡ rời, liền khựng lại, cười khẽ:
“Tôi chỉ nghỉ vài hôm rồi về mà, làm gì ra cái vẻ đưa tiễn như sắp chia tay vĩnh viễn thế?”
Chu Mai nhớ lại hồi mình mới vào viện thực tập, vì vụng về nên từng mắc không ít lỗi, lại thêm tính thẳng ruột ngựa mà đắc tội với không ít đồng nghiệp khiến bị xa lánh. Những lúc khó khăn nhất, chính bác sĩ Hứa là người luôn ở bên động viên, an ủi cô.
Cô biết, bác sĩ Hứa bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực chất lại là người ấm áp và tốt bụng.
Chuyện trên diễn đàn, cô tuyệt đối không tin là thật.
Chu Mai thoát khỏi dòng hồi tưởng, nghiêm túc nhìn Hứa Đông Hạ, ánh mắt đầy kiên định:
“Bác sĩ Hứa, em không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng em thì mãi mãi tin chị, đứng về phía chị.”
Hứa Đông Hạ khẽ sững người.
Một lúc sau, cô mỉm cười dịu dàng:
“Ngốc quá… lỡ như tôi thật sự đã làm thì sao?”
“Không đời nào!”
Chu Mai lập tức đáp, ánh mắt sáng quắc:
“Người khác thì em không dám chắc, nhưng chị thì tuyệt đối không!”
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính sạch sẽ, rơi lấp lánh trên sàn, khiến cả không gian như được ánh sáng hong khô, ấm áp dịu dàng.
Nhưng lời của Chu Mai còn ấm hơn cả ánh nắng ấy.
Hứa Đông Hạ kéo khóa túi xách, ngước lên, khẽ cười – nụ cười hiếm thấy đầy dịu dàng:
“Cảm ơn cô.”
Cô vốn đã xinh đẹp, giờ phút này khi nở nụ cười, ánh mắt trong trẻo như nước mùa thu, đuôi mắt cong cong, rạng rỡ khiến người đối diện khó lòng dời mắt.
Chu Mai lần đầu thấy cô cười như thế, không khỏi ngây người.
Phòng bệnh.
Lục Hà đứng bên cửa sổ, bàn tay thon dài và rõ khớp siết chặt chiếc điện thoại.
Cuộc gọi được kết nối.
Giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo vang lên:
“Giúp tôi tra một địa chỉ IP.”
Sau khi đọc xong một dãy số, anh dứt khoát cúp máy.
Vừa cúi đầu, ánh mắt anh liền bắt được một bóng hình mảnh mai, cao ráo đang bước đi dưới sân bệnh viện.
Lông mày anh khẽ cau lại, ánh mắt vẫn dõi theo dáng người ấy không rời.
Một lúc sau, không biết là nhìn thấy điều gì… giữa hai hàng mày anh, rõ ràng đã trầm xuống.