Khi Hứa Đông Hạ bước vào phòng bệnh VIP, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một cảnh tượng hỗn độn.
Ống tiêm, vỉ thuốc – tất cả đều bị vứt tán loạn dưới sàn.
Cô khéo léo né qua những mảnh vỡ vương vãi dưới chân, ánh mắt hướng về phía người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.
Anh mặc bộ đồ bệnh nhân, dáng người cao lớn, vai rộng lưng thẳng. Không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng bóng lưng ấy khiến cô cảm thấy một nỗi cô đơn khó tả.
Hứa Đông Hạ bước đến phía sau anh, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng anh gằn giọng, mang theo sự giận dữ đè nén:
“Ra ngoài.”
Cô hơi sững người.
Bình thường, Lục Hà mà cô quen luôn giữ vẻ lạnh nhạt và bình thản, lời nói nhẹ nhàng, khách khí, gần như chưa từng bộc lộ cảm xúc rõ ràng như bây giờ.
Cô khẽ cắn môi, bình tĩnh gọi: “Anh Lục.”
Người đàn ông khựng lại, rồi chậm rãi xoay người.
Đôi mắt đen sắc lạnh, ánh nhìn như băng giá.
Giọng anh khàn trầm: “Cô đến đây làm gì?”
Hứa Đông Hạ mím môi, khẽ đáp: “Tôi tưởng… anh muốn gặp tôi.”
Lục Hà nhìn cô, ánh mắt bỗng trầm lặng.
Bầu không khí trong phòng bỗng như ngưng đọng. Gió từ ngoài thổi vào qua khe cửa sổ, khiến chậu cây trên bàn cũng khẽ đung đưa theo làn gió.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Hứa Đông Hạ giữ vẻ bình tĩnh, nhìn vào gương mặt xanh xao nhưng vẫn điển trai của anh, nhẹ giọng nói tiếp:
“Anh Lục, cơ thể anh vẫn chưa hồi phục, có cần tôi phải nhắc nữa không?”
Lục Hà bật cười nhạt.
Ánh mắt sâu thẳm của anh xuyên qua từng tầng không khí dày đặc, dừng lại trên gương mặt cô.
Anh nói: “Vậy thì, chuyện cô thất hứa, có cần tôi nhắc lại không?”
Hứa Đông Hạ thoáng sững người.
Điều khiến cô bất ngờ là, nguyên nhân khiến anh nổi giận như vậy, lại chỉ vì chuyện cô đã nói rồi không làm.
Cô khẽ mím môi, trong lòng có một cảm giác khó tả dâng lên.
Đó là trực giác nghề nghiệp, sự nhạy bén vốn có của một bác sĩ.
Hứa Đông Hạ chau mày, ép bản thân dằn lại nỗi bất an trong lòng, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
“Anh Lục, tôi đồng ý rồi,” cô nói, “Trong thời gian nghỉ phép, tôi sẽ đến bệnh viện chăm sóc anh.”
Người đàn ông không đáp, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm.
Hứa Đông Hạ ngừng một nhịp, rồi bổ sung thêm:
“Nhưng anh phải hứa với tôi một chuyện – phối hợp điều trị với bác sĩ và y tá. Cơ thể anh quá yếu, nhiều cơ quan vẫn chưa hoàn toàn hồi phục…”
Cô quay sang y tá bên cạnh, dặn dò: “Vào trong truyền dịch lại cho anh ấy đi.”
Chu Mai thở phào nhẹ nhõm, rồi cười cười ghé sát lại trêu: “Bác sĩ Hứa, tôi phát hiện hình như anh Lục rất nghe lời cô đấy.”
Hứa Đông Hạ liếc cô một cái: “Không có việc gì làm à?”
Chu Mai lè lưỡi, tỏ vẻ nghịch ngợm: “Làm liền đây!”
Nói xong thì nhanh chóng chuồn mất.
Hứa Đông Hạ thở nhẹ một hơi, vừa quay người thì liền bắt gặp Thẩm Nhất Hàng và Lạc Nguyệt đang đứng không xa.
Ánh mắt cô thoáng khựng lại, đặc biệt là khi chạm phải ánh nhìn của Lạc Nguyệt – chẳng hiểu sao lại thấy không thoải mái.
Cô bước tới, dừng lại trước mặt hai người.
Thẩm Nhất Hàng vẫn niềm nở như thường ngày, chào hỏi cô một cách tự nhiên, hoàn toàn không nhắc đến lý do vì sao Lục Hà lại có thái độ kỳ lạ như thế.
Hứa Đông Hạ nhìn họ, môi khẽ động:
“Anh Lục có tiền sử bệnh gì không?”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Thẩm Nhất Hàng chậm rãi tan biến.
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt phức tạp.