Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 34: Tôi sẽ giữ bí mật vì anh Lục




Hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng gió lướt qua, không khí như bị đông cứng lại.

 

Thẩm Nhất Hàng im lặng nhìn Hứa Đông Hạ, ánh mắt mang theo sự phức tạp, sắc mặt cũng dần trở nên căng thẳng.

 

Bên cạnh, Lạc Nguyệt là người đầu tiên phản ứng, đôi mắt đẹp ánh lên tia giận mơ hồ:

“Cô đang điều tra anh ấy?”

 

Phản ứng của hai người, lại chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho phỏng đoán của cô.

 

Hứa Đông Hạ im lặng trong chốc lát, sau đó khẽ cười:

“Tôi đâu có bản lĩnh đó.”

 

Nói đến chuyện điều tra quá khứ của Lục Hà — đừng nói là cô, một bác sĩ bình thường chẳng có quyền thế gì — ngay cả ở Đồng Thành này, e là cũng chẳng mấy ai dám manh động như vậy.

 

Lúc này, Thẩm Nhất Hàng — người vẫn im lặng từ đầu — bỗng mở miệng. Anh thu lại dáng vẻ bất cần quen thuộc, giọng nói trầm ổn, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng:

 

“Bác sĩ Hứa, cô là người thông minh, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên, tôi tin cô hiểu.”

 

Lời anh mang theo một tầng cảnh cáo rõ ràng.

 

Lạc Nguyệt nghe vậy thì khẽ cau mày, quay đầu nhìn anh:

“Anh chắc là cô ta đáng tin sao?”

 

So với cô, Thẩm Nhất Hàng càng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

 

Anh dời ánh mắt sang Hứa Đông Hạ, như đang chờ cô lên tiếng.

 

Chạm phải ánh nhìn lạnh lẽo của Lạc Nguyệt, Hứa Đông Hạ hơi nhướng mày, giọng nửa đùa nửa thật:

“Nếu không đáng tin, chẳng lẽ định g.i.ế.c người diệt khẩu?”

 

Thẩm Nhất Hàng bật cười, ánh mắt sâu xa:

“Cũng không đến mức đó… chỉ là, sẽ rất phiền phức thôi.”

 

Anh nói — rất phiền phức.

 

Nếu đến nước này mà Hứa Đông Hạ còn không nhận ra hàm ý đằng sau, thì đúng là quá ngốc.

 

Người đàn ông trước mặt, thường ngày luôn mang vẻ cợt nhả của một thiếu gia nhà giàu, thậm chí đôi lúc còn hơi ngớ ngẩn. Không ngờ, lúc đe dọa người khác, lại cũng đáng sợ đến vậy.

 

Hứa Đông Hạ lấy lại bình tĩnh, khẽ cong môi:

“Anh Thẩm tin tôi sao?”

 

Thẩm Nhất Hàng không do dự:

“Tôi tin.” Anh ngừng một nhịp, rồi sửa lại:

“Không, đúng hơn là… tôi tin Lục Hà.”

 

Tin vào con mắt nhìn người của cậu ấy.

 

Hứa Đông Hạ hiểu rõ ẩn ý trong lời nói ấy.

 

Lạc Nguyệt đứng bên cạnh thì hoàn toàn không hiểu gì, mày nhíu lại đầy nghi ngờ.

 

Tin Lục Hà? Ý gì vậy? Người phụ nữ này, ngoài việc là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà, còn có mối quan hệ nào khác sao?

 

Cô nhíu mày, nhắc nhở Thẩm Nhất Hàng:

 

“Nhất Hàng, anh hoàn toàn không biết gì về cô ta. Tin tưởng như vậy, có phải quá cảm tính rồi không?”

 

Ai biết được, người phụ nữ này liệu có quay đầu đem bí mật đó kể cho người khác không?

 

Hứa Đông Hạ cảm nhận được sự địch ý đến từ Lạc Nguyệt. Tuy hơi vô lý, nhưng cô cũng lờ mờ đoán ra nguyên nhân.

 

Cô mím nhẹ môi, bình tĩnh nói:

“Anh Thẩm đã tin tôi như vậy, nếu tôi phụ lòng anh, chẳng phải quá đáng lắm sao?”

 

Thẩm Nhất Hàng cong môi, giọng nói trầm ấm:

“Vậy có nghĩa là, bác sĩ Hứa bằng lòng giữ kín chuyện này?”

 

Ngoài dự đoán của tất cả, Hứa Đông Hạ lại khẽ lắc đầu.

 

Lạc Nguyệt mở to mắt, gương mặt đầy phẫn nộ:

“Cô…”

 

Chưa kịp nói hết câu, giọng nói bình thản nhưng dứt khoát của người phụ nữ đã ngắt lời cô:

“Tôi giữ bí mật… là vì anh Lục.”

 

Thẩm Nhất Hàng hơi sững lại.

 

Một giây sau, anh bất chợt bật cười:

“Bác sĩ Hứa, cô đúng là thú vị thật.”

 

Hứa Đông Hạ liếc anh một cái, giọng điệu nhàn nhạt:

“Vậy à? Cảm ơn lời khen.” Rồi cô nói thêm, “Tôi còn việc, xin phép đi trước.”

 

Bóng lưng cô khuất dần nơi hành lang dài.

 

Sắc mặt Lạc Nguyệt dần u ám, môi mím chặt:

“Sao cô ta lại biết chuyện này?”

 

Thẩm Nhất Hàng đút hai tay vào túi quần, liếc về phía phòng bệnh của Lục Hà, khóe môi khẽ nhếch:

“Cô quên rồi à, cô ta là bác sĩ.”

 

Lạc Nguyệt chau mày:

“Dù là bác sĩ đi nữa, mấy năm nay Lục Hà vẫn luôn ổn định, làm sao cô ta có thể…”

 

Câu nói đột ngột dừng lại.

 

Cô sững người, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Nhất Hàng, con ngươi khẽ co rút lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.