Nhà họ Hàn.
Bà Hàn đứng ngoài cửa phòng, nét mặt đầy lo lắng, khẽ gõ mấy tiếng:
“Tiểu Vân, con mở cửa ra đi, ăn chút gì đã.”
Trong phòng, Hàn Vân nằm trên giường, vành mắt đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi lã chã.
Bên ngoài quá ồn ào, cô giận dữ túm lấy chiếc gối ôm cạnh mình, ném thẳng về phía cửa, gào lên:
“Con nói rồi, con không ăn! Các người đừng có lo chuyện bao đồng!”
Giọng cô nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc rõ rệt.
Bà Hàn nghe vậy, trong lòng không khỏi xót xa, giữa chân mày càng thêm nhăn chặt.
Bà quay sang hỏi người giúp việc đứng sau:
“Dạo này cậu Chu không gọi điện qua lần nào sao?”
Người giúp việc khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp:
“Sau lần hôm trước cậu Chu đưa tiểu thư về khi say, thì không còn quay lại nhà họ Hàn, cũng chẳng gọi lấy một cuộc.”
Nghe đến đây, sắc mặt bà Hàn trở nên khó coi.
E rằng hai đứa lại cãi nhau rồi.
Bà đang bối rối chưa biết làm sao, thì dưới lầu bất ngờ vang lên một giọng nói quen thuộc, mang theo chút vui vẻ:
“Thím ơi!”
Bà Hàn khựng lại, nghiêng đầu nhìn xuống phòng khách, đến khi thấy rõ người đang đứng đó là Tống Lâm Viên, trên mặt lập tức lộ vẻ bất ngờ.
Bà bước xuống cầu thang, đi tới trước mặt anh, đánh giá từ trên xuống dưới:
“Lâm Viên, cháu về nước hôm nào vậy?”
Tống Lâm Viên ôm lấy bà, cười nhẹ:
“Hôm qua cháu mới về.”
Nói rồi anh đảo mắt nhìn quanh:
“Ơ, thím ơi, con bé đâu rồi?”
Nhắc đến chuyện này, bà Hàn bất giác thở dài.
Tống Lâm Viên hơi ngừng lại, nhíu mày:
“Nó lại khiến thím giận à?”
Bà Hàn lắc đầu, kể lại đầu đuôi mọi chuyện, rồi mới nói:
“Nó ở tầng hai, suốt mấy hôm nay không chịu ra ngoài. Cũng tại thím chiều nó quá.”
Tống Lâm Viên ngẩng đầu nhìn lên tầng, dịu giọng:
“Thím vào bếp chuẩn bị chút đồ ăn đi, cháu lên thử xem.”
Bà gật đầu.
Hai mươi phút sau, trong phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tâm trạng vốn đã tồi tệ, Hàn Vân vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đã nổi giận.
Cô vớ lấy cái bình hoa trên tủ đầu giường, định ném ra.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Vân, là anh Lâm Viên đây. Mở cửa đi.”
Động tác của cô khựng lại.
Cô khịt mũi, chầm chậm đặt bình hoa xuống, rồi đi ra mở cửa.
Bên ngoài, Tống Lâm Viên thấy nửa cái đầu thò ra từ khe cửa, nhướng mày cười:
“Anh lặn lội cả nửa vòng trái đất về nước, em đón anh kiểu này đấy à?”
Hàn Vân vừa thấy anh liền nhào vào lòng, bật khóc nức nở:
“Anh Lâm Viên, anh nhất định phải giúp em!”
Đôi mắt Tống Lâm Viên trầm xuống, nhẹ nhàng vỗ về cô.
Anh đã nghe thím kể sơ qua rồi, chuyện Hàn Vân thành ra thế này, phần lớn là vì Chu Chí An.
Anh cau mày, giọng nghiêm lại:
“Anh đã từng nói với em rồi, Chu Trí An vốn không hề yêu em, cớ sao cứ phải tự dằn vặt mình như thế?”
Hàn Vân lau nước mắt, nghẹn ngào:
“Nhưng em không cam tâm… Bao năm qua, người luôn ở bên cạnh anh ấy là em. Em đối xử với anh ấy tốt như vậy, tại sao anh ấy lại không nhìn thấy?”
“Còn Sở Nhan kia, lúc anh ấy khó khăn nhất thì bỏ đi. Một người như vậy làm sao xứng với anh ấy!”
Tống Lâm Viên nhíu mày, chậm rãi khuyên nhủ:
“Tiểu Vân, tình cảm không thể chỉ dựa vào một phía. Đây là chuyện của hai người, là hạnh phúc cả đời. Nếu Chu Trí An thực lòng yêu Sở Nhan, thì dẫu em có dằn vặt, có tuyệt thực đi nữa, cũng không thay đổi được gì. Ngược lại, nếu anh ta thật sự để tâm đến em, thì đã chẳng nhẫn tâm bỏ em lại một mình như thế.”
Từng câu từng chữ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng cô.
Hàn Vân ngồi bệt xuống sàn, thì thào như mất hồn:
“Em không muốn mất anh ấy… Em không muốn… Tất cả đều là lỗi của Sở Nhan… còn cả con khốn Hứa Đông Hạ đó…”