Hồi còn đại học, Chu Tự Tân được một vị đại gia để mắt, nhận làm đệ tử, và đưa anh ấy ra nước ngoài học tập tại trung tâm nghiên cứu công nghệ phát triển nhất.
Nhưng chương trình học kéo dài hai năm đó, Chu Tự Tân chỉ ở lại ba tháng rồi trở về.
Ngày hôm đó là ngày đầu tiên của mùa đông, tuyết rơi dày đặc, tôi bị ngã xuống cầu thang trong trường, làm chân bị thương.
Tôi cố gắng gọi cho bạn bè, nhưng người chạy đến với tôi trong bão tuyết lại là Chu Tự Tân.
Vẫn khoác chiếc áo khoác đen cũ, dáng vẻ phong trần.
Tưởng chừng anh đã ở một nơi rất xa, nhưng vì sự lựa chọn của người mình yêu mà chỉ trong chớp mắt đã gần trong gang tấc.
Trong tiết trời tuyết rơi dày đặc, tôi che ô cho anh, còn anh cõng tôi, từng bước từng bước đi đến bệnh viện gần nhất.
Mãi sau tôi mới biết, vị đại gia kia đã giới thiệu con gái mình cho Chu Tự Tân.
Sự dẫn dắt của một người đứng đầu ngành có thể giúp một thiên tài đi tắt mười năm phấn đấu.
Huống chi lại là giới thiệu con gái mình.
Thế nhưng Chu Tự Tân đã từ chối và cũng vì không muốn gây ra hiểu lầm mà anh đã từ bỏ cơ hội học tập đó.
Con gái của đại gia vì mất mặt nên đã thuê xã hội đen nước ngoài truy đuổi anh.
Giữa dòng người hỗn loạn ở một đất nước xa lạ, anh đã đổi ba chuyến bay để trở về bên tôi.
Đúng lúc xuất hiện khi tôi cần anh nhất.
Sau này, khi Chu Tự Tân đã thành công và được mời đi diễn thuyết, anh thường đùa về chuyện này.
Đứng trước vô số ánh đèn sân khấu, anh cười ấm áp.
“Khi viên đạn lướt qua tai tôi, thực sự tôi có chút sợ hãi.
Vì người tôi yêu vẫn còn ở bên kia đại dương.”
Hóa ra không phải là không yêu, chỉ là đã hết yêu mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi của tuổi trẻ, chúng tôi đã từng yêu nhau sâu đậm như thế.
Tôi gọi anh lại.
“Anh về suy nghĩ thêm đi, trong ba ngày suy nghĩ kỹ rồi ký tên gửi lại cho tôi.
Nếu không thể quyết định, ba ngày sau chúng ta gặp nhau ở tòa.”
Ba ngày này là sự tử tế cuối cùng mà tôi có thể dành cho cả hai.
Bước chân của Chu Tự Tân dừng lại một chút, rồi anh rời đi.
Khi anh đi ngang qua sân, tôi thấy anh dừng lại trước Đàm Hứa, hai người nói gì đó mà tôi không nghe rõ.
Sau khi Chu Tự Tân rời đi, Đàm Hứa nhìn về phía tôi.
Trong ánh mắt anh có quá nhiều cảm xúc đong đầy, tôi chỉ đóng cửa lại.
Ngăn cách mọi gió tuyết tràn vào.
Ngày đầu tiên sau khi Chu Tự Tân rời đi, bố mẹ và một vài người thân của tôi đều mua vé máy bay đến thăm.
Nhìn đám người họ hàng trước mặt không ngừng khen ngợi Chu Tự Tân, tôi cảm thấy có chút mỉa mai mà khẽ nhếch môi.
Rõ ràng trước đây họ là những người phản đối gay gắt nhất chuyện tôi kết hôn với Chu Tự Tân.
Vì việc đó mà bố mẹ tôi thậm chí còn định cắt đứt quan hệ với tôi.