Lần này họ lại dùng chiêu cũ: “Nếu con muốn từ bỏ gia đình nhà họ Chu tốt như vậy, thì đừng trách chúng ta sau này không nhận con nữa.”
Ngày thứ hai, một chiếc vòng tay sapphire được chuyển phát nhanh tới.
Đó là chiếc vòng “Tình yêu trong hoạn nạn”, chiếc vòng tôi từng ao ước và luôn muốn có.
Tôi không biết Chu Tự Tân đã lấy lại nó từ tay cô thư ký của anh ấy bằng cách nào.
Trước đây tôi yêu thích chiếc vòng vì ý nghĩa của nó, nhưng giờ đây, mối quan hệ giữa tôi và Chu Tự Tân đã mất hết ý nghĩa.
Chiếc vòng này đối với tôi giờ chỉ là một món đồ tầm thường.
Tôi gửi nó lại nguyên vẹn.
Ngày hôm đó, cùng với chiếc vòng là những cuốn album, những món quà kỷ niệm, và chiếc nhẫn mà Chu Tự Tân đã cầu hôn tôi vào lúc anh nghèo nhất.
Dù sau này anh đã mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương lớn hơn, tôi vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đơn giản chỉ vài trăm ngàn đó.
Chiếc nhẫn ấy nhắc nhở tôi về quá khứ.
Giang Tuyết Quỳnh đã ở bên Chu Tự Tân từ năm anh 17 tuổi.
Yêu anh qua bao nhiêu năm tháng.
Nhưng giờ đây, tôi đã gửi trả lại tất cả những kỷ niệm đó.
Ngày thứ ba, căn nhà nhỏ yên tĩnh.
Chỉ đến khi chiều tối, có một cuộc gọi đến.
Một số lạ, đầu dây bên kia im lặng.
Nhưng không hiểu sao, tôi biết đó là Chu Tự Tân.
Tôi khẽ thở dài:
“Chu Tự Tân, thật ra anh đã hết yêu từ lâu rồi.
Thừa nhận điều đó khó đến vậy sao?
Đừng gửi cho tôi mấy thứ đó nữa.
Mười năm qua, coi như tôi tặng anh.”
Đầu bên kia chỉ có tiếng gió nhẹ thoảng qua, nhưng không có lấy một hơi thở.
Anh không trả lời.
Lần này là tôi chủ động ngắt máy.
Ba ngày sau, tôi đệ đơn ly hôn.
Phía Chu Tự Tân liên tục trì hoãn, không chịu buông tay, khiến sự việc kéo dài.
Dù những bức ảnh của anh và cô thư ký bị phát tán khắp nơi, cô nữ sinh ấy bị ép phải bỏ thực tập, nghỉ học.
Dù việc ngoại tình của anh bị đưa lên hot search chỉ sau một đêm.
Dù cổ phiếu công ty anh lao dốc liên tục.
Anh không đính chính, để mặc mọi chuyện, không giải quyết, để tin tức về việc anh phản bội vợ lan rộng khắp nơi.
Từ đầu đến cuối, anh dường như đứng ngoài tất cả những chuyện này.
Nhưng lại dùng mọi cách để trì hoãn chuyện ly hôn, không chịu buông tay.
Giữa lúc hỗn loạn đó, kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi từ trước cũng có.
Tôi đã mang thai hơn hai tháng.
Gần như cùng lúc tôi đến bệnh viện, Chu Tự Tân cũng tới.
Như một cơn gió lớn cuốn tới, anh chạy đến sau lưng tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, cổ áo vest xộc xệch, bộ dạng lộn xộn, mất đi hết sự tao nhã và bình tĩnh vốn có.
“Tiểu Quỳnh, giữ đứa bé này lại.”
Vì nó, xin em hãy cho anh một cơ hội để bắt đầu lại.”
Tôi giằng tay ra, lắc đầu cương quyết.