Mười Năm Hôn Nhân

Chương 17: Chương 17




Khi tôi đến văn phòng đăng ký kết hôn, anh ấy dường như đã đến từ lâu, tay cầm chặt một cuốn sổ đỏ, đôi mắt ẩn dưới vành mũ đen chăm chú nhìn vào đó.

Anh trông gầy hơn trước.

Dù cố che giấu, nhưng qua khe mũ tôi vẫn nhìn thấy quầng thâm nhạt dưới mắt anh, khiến đôi mắt sáng màu ấy trông như vô hồn.

Thấy tôi đến, anh vội vàng nhét cuốn sổ đỏ vào tay áo, qua động tác đó, tôi nhận ra tay anh có rất nhiều vết thương nhỏ.

Những vết cắt nhỏ xíu ẩn trong từng nếp nhăn của làn da.

Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, anh hơi chần chừ rồi ngước lên nhìn.

Ánh mắt anh có chút sáng mơ hồ khó mà diễn tả.

Tôi cúi đầu, ngăn mọi ánh nhìn chạm vào nhau.

“Em đến rồi.”

“Ừ.”

Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Từ giờ, bầu trời rộng mở trước mắt.

Khi mọi rào cản được xóa bỏ, trong lòng tôi không tránh khỏi có chút thoải mái.

Khi Chu Tự Tân bước đi với hai cuốn sổ đỏ trong tay, tôi gọi anh lại.

“Chuyện cha dượng của anh… có khó không?”

Chu Tự Tân dừng lại, khẽ ngửa đầu, chậm rãi xoay người.

Anh nhẹ nhàng nhấc vành mũ lên, để lộ đôi mắt ngập tràn cảm xúc lẫn lộn.

“Lần này… em còn đến cứu anh không?

Giang Tuyết Quỳnh.”

Giọng anh trầm thấp, không có âm điệu của một câu hỏi.

Như là cảm thán, như là tự giễu.

Sự im lặng còn đau đớn hơn lời đáp.

Cuối cùng anh dời mắt đi, kéo vành mũ thấp xuống hơn rồi quay lưng rời đi.

Một ngày đầy cảm xúc, tôi lại đi đến hồ Nhĩ Hải.

Bầu trời rộng lớn, nhưng mây vẫn giăng mờ.

Một người đàn ông mặc áo hoodie màu xám bạc, kính râm đen, mũ đen, che chắn kín mít, bước theo sau tôi từng bước.

Anh ta thỉnh thoảng dừng lại nhìn ngắm cảnh vật, nghĩ rằng mình đã giấu kín lắm.

Cho đến khi đi đến một ngã rẽ, anh ta bị cảnh sát tuần tra bắt nhầm vì nghĩ là kẻ theo dõi.

Cuối cùng, tôi, “nạn nhân” đành phải lên tiếng xác nhận anh vô tội.

Anh ta tháo mũ và khẩu trang ra, tóc rũ xuống che đi một phần đôi mắt, khẽ cúi đầu ngượng ngùng, miệng mím chặt, có vẻ đang hối hận vì không theo dõi kín đáo hơn.

“Anh ăn mặc thế này, định đi ăn trộm gì à?”

“Giang Tuyết Quỳnh!” Anh hơi tức giận gọi tên tôi, lộ ra đôi lông mày tinh xảo từ dưới lớp tóc, trông như một con hổ đang giả vờ gầm gừ.

Tôi cười nhẹ, rồi đột ngột thay đổi giọng điệu:

“Gần đây Chu Tự Tân bị tấn công từ mọi phía, công ty bị tổn hại, vụ án cũ bị khơi lại, là anh đúng không?”

Ánh mắt Đàm Hứa lóe lên, khóe miệng hiện chút mỉa mai và khinh thường, khiến nét mặt anh trở nên sắc bén và rực rỡ trong chốc lát.

“Hắn không giữ được đâu.

Người phản bội chân tình, đáng bị vạn tiễn xuyên tim.”

Tôi không trả lời, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.

“Nhưng Đàm Hứa, anh và hắn, trong mắt tôi, có gì khác nhau đâu.”

Nét mặt của người đàn ông trước mắt lập tức khựng lại, như một chuỗi ngọc bị rơi xuống và phủ đầy bụi.

Nhanh chóng mất đi vẻ rực rỡ, trở nên mờ nhạt và yếu đuối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.