Trước đây, tính khí của Đàm Hứa rất khó hiểu, lúc nào cũng thất thường, đôi khi bực dọc mà chẳng rõ lý do, và thường giận dỗi vô cớ.
Khi vui vẻ, anh ta sẽ nhướng mày, nói vài câu dễ nghe, giống như một con mèo kiêu ngạo xinh đẹp.
Nhưng khi không vui, anh ta lại biến thành một con hổ kiêu hãnh, cao cao tại thượng, nhìn xuống mọi người từ cung điện.
Khi đó, tôi luôn phải bước lên cao đài để dỗ dành anh ta, vuốt v e cho cơn giận nguôi ngoai, và anh ta chỉ tỏ vẻ miễn cưỡng để tôi nắm lấy tay mà kéo đi.
Thiếu gia chưa bao giờ cúi đầu, cũng chẳng bao giờ chịu nhận sai.
Dù có làm sai, anh ta cũng luôn đợi người khác phải đưa ra lối thoát trước.
Mỗi lần khiến tôi tức điên, ngày hôm sau anh ta vẫn ngồi đó, bình thản chờ tôi chủ động làm hòa.
Chỉ là lúc đó tôi tính tình hiền lành, chưa bao giờ để bụng.
Bạn bè nhiều lần nói tôi quá chiều chuộng anh ta.
Cho dù lần đó, tôi rất thích một cuốn sách ảnh, vậy mà anh lại nghịch ngợm vẽ bậy lên nó, khiến tôi tức giận quyết không bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Cho dù trong buổi học thủ công, anh ta làm hỏng mô hình tôi đã vất vả làm, tôi đã khóc nức nở vì không thể sửa lại được.
Nhưng rồi anh lại vụng về làm cho tôi một chiếc vòng hoa lởm chởm bằng hoa dại.
Tôi vừa khóc vừa nói sẽ tuyệt giao.
Nhưng ngay giây sau lại ngoan ngoãn cúi đầu để anh ta đội chiếc vòng hoa lên đầu mình, còn dặn dò anh lần sau đừng dùng hoa hồng to như vậy, trông rất kệch cỡm.
Từ sau sự việc đó, bạn bè gọi tôi là “ninja rùa”.
Thực ra, tôi cũng muốn giận lắm.
Nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh anh dùng chiếc áo khoác trắng che chắn cho tôi khỏi nước bẩn b.ắ.n lên từ chiếc xe lao nhanh trên đường, rồi hành động như không có chuyện gì xảy ra, tôi lại mềm lòng.
Nhớ lại lần tôi bị kéo đi tham gia đội hợp xướng, giữa mùa đông lạnh giá, phải mặc trang phục diễn mỏng manh để tập dượt cho lễ hội nghệ thuật.
Mọi người đều lạnh đến run rẩy.
Còn Đàm Hứa, mặc một chiếc áo phao xám, đứng từ xa, tay đút túi, trông cao lớn, lạnh lùng và phong cách.
Nhưng khi anh quay lại, trên tay anh lại cầm một chiếc túi sưởi hình con lợn màu nâu xấu xí và một túi trà xanh căng phồng.
Sau nửa buổi tập, tôi chạy đến nhận lấy túi sưởi, rồi lấy chiếc áo phao từ trong túi trà xanh ra mặc vào.
Đàm Hứa đứng cạnh tôi, nghiến răng càu nhàu:
“Lần sau đổi túi khác cho nó ra dáng hơn.”
Chỉ cần nghĩ đến việc anh vốn ghét phiền phức và sợ mất mặt, lại đứng cầm chiếc túi trà xanh giữa đám đông chờ tôi suốt nửa tiếng, lòng tôi lại mềm nhũn.