Mười Năm Hôn Nhân

Chương 23: Chương 23




Sau đó ước mơ thành sự thật, anh lại ước có thể cùng em xây dựng một gia đình.

Anh đã rất cố gắng, cố gắng biến điều đó thành hiện thực, nhưng cuối cùng, chính anh đã lạc khỏi đường ray.”

Không biết anh đang diễn kịch cho mọi người xem, hay thực sự tinh thần đã bất ổn.

Những lời nói của anh lộn xộn, không ai hiểu được.

Khi cảnh sát chỉ còn cách anh hai mét, anh dừng lại dòng hồi tưởng, nhìn tôi thật sâu.

“Giang Tuyết Quỳnh, em mặc váy trắng đẹp lắm.

Em nên mặc màu trắng.

Nhưng tại sao anh luôn mua cho em những màu tối chứ…”

Như thể hối tiếc, cũng như một tiếng thở dài.

Cuối cùng, một tiếng s.ú.n.g vang lên.

Ngực Chu Tự Tân bị thủng một lỗ, bàn tay cầm s.ú.n.g từ từ buông xuống.

Người đàn ông trong bộ đồ đen, đầy bùn đất, cuối cùng cũng gục ngã nơi góc sâu của con ngõ.

Tôi đứng dưới ô, toàn thân trong màu trắng tinh khiết.

Giống như tôi đang không hề trải qua cùng một cơn mưa.

Mọi người đều thắc mắc về bí mật mà Chu Tự Tân sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ trong chiếc USB đó.

Nhưng khi tôi quay đi, một ký ức bỗng ùa về.

Ngày đầu tiên gặp nhau, tôi bị một nhóm thiếu niên lưu manh chặn lại ở ngõ, chiếc váy trắng của tôi bị chúng ác ý dùng tàn thuốc châm cháy lỗ chỗ.

Chu Tự Tân xuất hiện đúng lúc, cứu tôi khỏi đám đó.

Hôm đó anh mặc một chiếc áo hoodie đen, gương mặt lạnh lùng, như một vị thần giáng trần.

Ngày đó anh đã cứu tôi một lần.

Và kể từ đó, tôi cứu anh hết lần này đến lần khác.

Chợt, tôi lại nhớ về câu nói của Chu Tự Tân khi anh vướng vào vụ g.i.ế.c cha dượng.

Anh nhìn tôi và hỏi:

“Lần này, em còn đến cứu anh không?

Giang Tuyết Quỳnh.”

Chiếc xe khởi động.

Ký ức về thành phố A quá ồn ào, tôi quyết định chuyển đến một thành phố khác để bắt đầu cuộc sống mới.

Khi bạn thân của tôi đến giúp dọn dẹp đồ đạc, cô ấy vô tình tìm thấy chiếc vòng tay mà Đàm Hứa đã tặng tôi.

Dù tôi đã nhiều lần kiên quyết trả lại nó, nhưng Đàm Hứa vẫn liên tục gửi trả lại, như thể nhất định muốn chủ nhân của chiếc vòng này phải là tôi.

“Đàm Hứa đã tỏ tình với cậu à?” cô ấy bất chợt hỏi, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Hả?”

“Chiếc vòng này chẳng phải cậu làm mất rồi sao?

Sau đó Đàm Hứa đã thuê hẳn 200 người để tìm kiếm suốt gần như cả ngọn núi.

Tôi cũng tham gia vì muốn kiếm được 5 nghìn đồng tiền thưởng.”

Hà Kiều Kiều nhớ lại, giọng đầy cảm thán:

“Tìm suốt 5 ngày mới phát hiện ra chiếc vòng kim cương bị kẹt trong một kẽ đá.

Lúc đó cả bạn thân của Đàm Hứa cũng đến giúp.

Tôi đã nghe lén được họ nói chuyện với nhau.

Chiếc vòng này là do người mẹ đã khuất của Đàm Hứa vẽ bản phác thảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.