Để tìm được viên kim cương tinh khiết nhất phù hợp với chiếc vòng, anh ấy đã mất nhiều năm, và cuối cùng tặng nó cho cậu.
Thế mà cậu lại làm mất nó.”
Tôi sững sờ: “Anh ấy bảo đây là giải thưởng của cuộc thi cầu lông mà…”
“Giải thưởng? Cậu cũng tin à?”
Hà Kiều Kiều đảo mắt, trông như đang tức giận thay cho Đàm Hứa.
“Anh ấy tặng cho cậu một chiếc vòng giá trị như cả một căn nhà từ khi 16 tuổi, cậu còn không động lòng sao?”
“Sao trước đây cậu không nói gì?”
“Lúc đó cậu chỉ một lòng với Chu Tự Tân, tôi nói làm gì?
Với lại, Đàm Hứa bắt tôi hứa không được kể với cậu.”
“Tại sao?” Tôi cau mày, cảm thấy bối rối.
“Tất nhiên là vì anh ấy thích cậu nhưng không dám thừa nhận.”
Tôi càng lúc càng mơ hồ, lục lại ký ức nhưng không thể nhớ nổi dấu hiệu nào cho thấy Đàm Hứa thích tôi.
Anh ấy từng bắt nạt tôi đến phát khóc, cãi nhau đến mức tôi không nói nổi, thường xuyên phá hoại những thứ tôi yêu thích.
“Suốt sáu năm cấp hai, cấp ba anh ta chỉ nói chuyện bình thường với mỗi cậu, thế không tính là thích sao?”
Tôi chỉ nghĩ anh ấy không muốn nói chuyện với ai, mà có lẽ chỉ nói chuyện với tôi vì ngồi cạnh thôi…
“Máy ảnh trong mỗi cuộc thi điền kinh toàn chụp ảnh cậu thì sao?”
Toàn là ảnh dìm mà…
“Trong bảng tên của anh ấy có ảnh cậu, tôi còn thấy tận mắt anh ấy bọc nó vào lớp màng nhựa kỹ lưỡng khi tốt nghiệp, điều đó tính sao?”
Đó là ảnh tôi kẻ viền mắt to tướng, anh ấy làm thế để trêu chọc tôi mà…
“Lúc cậu bị kẹt trong một thiết bị trò chơi ở công viên giải trí, anh ấy đã không ngủ suốt đêm, kéo cả nhóm bạn đi tìm cậu, chuyện này tính sao?
Anh ấy là người đầu tiên tìm thấy cậu, ôm cậu khi cậu khóc nức nở và tay thì run lên, điều đó tính sao?
Từ hôm đó, anh ấy bắt tôi kiểm tra mỗi ngày xem cậu đã về nhà chưa, chuyện đó tính sao?
Lúc cậu muốn xếp 999 bông hoa hồng để tặng mẹ vào ngày của Mẹ, anh ấy biết cậu không thể xếp hết, nên đã xếp từng chút một và đưa tôi để bỏ vào hộp của cậu mỗi ngày, chuyện này tính sao?”
Không ngờ lúc đó tôi gấp chưa được bao nhiêu mà đã có rất nhiều…
“Anh ấy đã khiến hội đồng trường cảnh cáo cô gái bắt nạt cậu trong lễ hội nghệ thuật, điều đó tính sao?”
Không ngờ thái độ của cô ấy thay đổi nhanh như vậy, tôi cứ tưởng là do sức hấp dẫn của tôi…
“Anh ấy là người cực kỳ ghét ồn ào, vậy mà trong lễ hội nghệ thuật anh ấy lại cầm bảng đèn cổ vũ cậu, điều đó tính sao?
Tôi thì nghe giọng hát của cậu mà muốn nôn, còn anh ấy chỉ đứng đó cười.”
Cái này…
lúc đó Hà Kiều Kiều gọi tên tôi quá to, tôi chỉ tập trung nhìn cô ấy, quên mất không để ý Đàm Hứa.
“Thôi, không nói những chuyện đó nữa, cậu còn nhớ năm cậu 15 tuổi, tham gia trại huấn luyện tiếng Anh ở nước ngoài, đêm đó cậu đăng bài khóc lóc vì nhớ nhà, rồi anh ấy ngay lập tức đặt vé máy bay, đổi chuyến ba lần để đến tìm cậu không?”
Tôi gật đầu, điều này tôi biết, và cũng luôn rất cảm kích anh ấy.