Mưu Sát Hoàng Hôn - Chiết Châu

Chương 1: [Để quá khứ ngủ yên (I)] Tâm không thành, ắt chẳng linh




Mưa rơi suốt cả buổi sáng vẫn không chịu tạnh. Hồ Tiểu Lộ cầm hai chai nước chanh không nhãn hiệu, đi qua đi lại tìm người trong sảnh khách sạn. Giữa đường có một chai trượt tay rơi xuống, đập vào chân hắn, hắn đau đến độ hét toáng lên.

Cuối cùng hắn cũng tìm được mục tiêu của mình ở đằng sau chậu cây trong góc. Hắn bước nhanh tới, mục tiêu là một chàng trai trẻ tuổi hơi ốm người, mái tóc hơi dài che đi nửa khuôn mặt của người đó.

– Anh Lâm. – Hồ Tiểu Lộ gọi – Uống miếng nước đi.

Người được gọi là “anh Lâm” đang cúi người cột dây giày nên không có tay để nhận, bảo Hồ Tiểu Lộ để bên cạnh:

– Cảm ơn cậu, mưa thế này còn tới đưa nước à?

– Mấy món Hồ Năm trưa nay hơi mặn – Hồ Tiểu Lộ nói – Nên muốn uống gì đó chua chua ngọt ngọt.

– Món Hồ Nam? – Người kia không hiểu lắm nên ngẩng đầu lên, để lộ nửa con mắt giữa kẽ tóc – Miến heo hầm sao lại là món Hồ Nam?

Toi rồi. Toi rồi. Lại toi nữa rồi. Hồ Tiểu Lộ đứng ngây như trời trồng.

Hồ Tiểu Lộ, thanh niên vừa tốt nghiệp từ một trường hạng xoàng với điểm số cũng chẳng đẹp mắt lắm, lại không có sở trường gì, được cái tay chân nhanh nhẹn và chịu khó nên tìm được công việc hậu cần trong đoàn phim.

Số Hồ Tiểu Lộ cũng hên, lần đầu tiên đi làm đã vào được một đoàn khá “sộp”. Trước khi vào ngành này, hắn còn ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ được gặp rất nhiều minh tinh màn bạc, nhưng đến rồi mới biết giang hồ hiểm ác ra sao, trước khi gặp được minh tinh thì chắc hắn phải đi diện kiến Diêm Vương trước.

Là người mới, những công việc nhẹ nhàng không đến lượt hắn, những công việc có quyền lên tiếng cũng không đến lượt hắn, những việc được ăn hoa hồng dĩ nhiên càng không có phần hắn. Hắn chỉ có thể bưng trà rót nước, chạy việc vặt. Thậm chí hắn còn không được hầu hạ diễn viên chính đâu, những người hắn tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có những diễn viên tép riu đất diễn ít ỏi, ví dụ như Lâm Tư Huyền trước mặt đây.

Trưa nay nam chính chủ chi, đặt đồ ăn ở nhà hàng Ngọc Lâu cách đó mấy chục cây số để đãi cả đoàn, đáng lý ra các diễn viên ai cũng được một suất, nhưng xem tình hình này thì chắc là những quản lý hoặc trợ lý của diễn viên hạng A được tặng thêm mấy suất nên đến chỗ Lâm Tư Huyền thì chẳng còn lại gì.

Lâm Tư Huyền có lẽ đã hiểu ra, cậu cười bồi rồi tiếp tục cột dây giày:

– Không sao, anh cũng không ăn được cay.

Nhưng lời giữ thể diện này chẳng giúp Hồ Tiểu Lộ thấy đỡ áy náy hơn, vì hắn dầm mưa tới tìm Lâm Tư Huyền chính là để thương lượng một chuyện khá khó mở lời.

– Anh Lâm ơi. – Nhưng có khó nói tới đâu thì vẫn phải nói – Căn phòng anh đang ở… đã xếp đồ xong hết chưa?

Bộ phim được quay ở đây mang tên “Khoảng lặng ngày tàn”, là dự án quan trọng nhất trong năm nay của Truyền thông Vân Giản. Nguyên tác là cuốn tiểu thuyết trinh thám vẫn tạo ra được kỳ tích doanh thu sách giấy trong thời đại này, nên việc kêu gọi đầu tư chỉ là chuyện nhỏ. Sau khi chuyển thể, đoàn phim mời Ninh Phái vừa đoạt giải về làm đạo diễn, còn đặc biệt mời tác giả truyện gốc gia nhập đội ngũ biên kịch, tóm lại cực kỳ “sộp”.

Nhưng mà có sộp mấy thì cũng chẳng ích gì, theo bối cảnh của tiểu thuyết, đoàn phim chọn địa điểm quay là một huyện nhỏ khỉ ho cò gáy, hẻo lánh đến độ bản đồ cũng không tìm được định vị. Ở đây chỉ có một khách sạn là coi được, sau khi thu xếp xong xuôi thì cho cả đoàn vào ở.

Sáng sớm nay khi trời còn chưa sáng hẳn, nam phụ tuyến ba cùng ba trợ lý của mình đã rình rang “giá lâm”, kết quả là khi làm thủ tục, nhìn thấy số phòng thì hai mắt long sòng sọc, 417, chết cùng nhau (*), thế mà được à?

(*) “417” đồng âm với “chết cùng nhau”

Nam phụ tuyến ba là con nhà sao, trước giờ nói năng không kiêng nể gì, quậy một trận rùm beng ngay tại khách sạn, giám đốc sản xuất cũng phải ra mặt trấn an cả buổi trời mới thôi. Cuối cùng hắn đưa ra hai yêu cầu: một, cửa sổ phòng phải hướng đông; hai, số đuôi trong số phòng phải là sáu hoặc tám.

Hắn đến muộn, khách sạn thì chỉ có bấy nhiêu phòng đó thôi, hầu như kín chỗ hết rồi. Thật ra nội thất thì phòng nào cũng như phòng nào, nhưng có mấy ai bị yêu cầu đổi phòng mà vui vẻ cho được? Ngâm cứu danh sách hai tiếng đồng hồ, chọn ra được một người đang ở phòng đúng yêu cầu và còn không có công ty quản lý, chính là Lâm Tư Huyền. Dù sao thì đất diễn của Lâm Tư Huyền cũng chẳng có bao nhiêu ngày, thế là cấp trên phẩy tay một cái, giao nhiệm vụ đáng ghét này cho Hồ Tiểu Lộ, một người cũng dễ bị bắt nạt không kém gì Lâm Tư Huyền.

Hồ Tiểu Lộ phải làm công tác tư tưởng cả buổi sáng mới dám nói ra.

Cũng may Lâm Tư Huyền biết thông cảm hơn cả trong tưởng tượng, Hồ Tiểu Lộ ấp úng mãi mới nói hết, thế mà Lâm Tư Huyền bày tỏ không có vấn đề gì, sắc mặt hòa nhã, không có vẻ gì là không vui. Nghe nói thời gian gấp rút nên cậu lập tức về phòng thu dọn, không lâu sau đã xách vali yên lặng theo Hồ Tiểu Lộ đến phòng 417.

Suốt đoạn đường đi, tâm trạng Hồ Tiểu Lộ khó nói nên lời. Từ vui mừng khi vấn đề được giải quyết êm xuôi, cho đến nỗi xót xa đối với Lâm Tư Huyền. Hắn thấy Lâm Tư Huyền tốt gỗ tốt cả nước sơn, thế mà lại chẳng có tiếng tăm gì, lòng cồn lên sự căm phẫn gào thét “Ông trời thật bất công”…

Nhưng bao nhiêu điều muốn nói vẫn cứ tắc tị ở cổ họng, cuối cùng chỉ đành nuốt nước mắt vào trong, đứng trước cửa phòng 417 nói:

– Anh Lâm, có việc gì thì anh cứ gọi em, em tới liền.

Lâm Tư Huyền huơ tay:

– Cậu về nghỉ đi, đừng làm việc mệt quá.

Sau khi Hồ Tiểu Lộ đi khỏi, Lâm Tư Huyền xách vali vào phòng 417, một lần nữa giải phóng những món quần áo mình mới nhét vào vali ban nãy. Làm mấy chuyện này cũng tốn kha khá thời gian, lúc này Lâm Tư Huyền mới tra thẻ phòng vào ổ công tắc thẻ.

Tivi tự động mở lên, phát một bộ phim thần tượng không biết là của đài nào. Lâm Tư Huyền lấy nó làm âm thanh nền, ngậm điếu thuốc rồi châm lửa, sau đó đến trước cửa sổ kéo rèm ra.

Nicotin và gió bên ngoài đem tới cảm giác thư thái ngắn ngủi. Lâm Tư Huyền chống tay lên cửa sổ, nhìn bựng khói tan dần, mãi một lúc sau mới chậm rãi nhả chữ, giọng điệu nhẹ nhàng y như ban nãy:

– Rách việc.

Điện thoại reo, Lâm Tư Huyền tắt thuốc đi để nghe máy, giọng của Tô Hồng Đào từ trong điện thoại vang lên:

– Đang làm gì thế? Nghe bảo, hồi chiều cậu gặp phiền phức gì à?

Tin tức của cô rất nhanh nhạy, cô hỏi tiếp:

– Thấy sao rồi?

Tầm nhìn từ tầng bốn đúng là khoáng đạt hơn, tiếc là vùng này hoang vu hẻo lánh, phóng mắt ra ngoài chỉ thấy đất trống và thổ lâu (*). Đập ngay vào mắt là một tấm băng rôn đã phai màu, bị che khuất bởi bức tường gạch được xây sửa không ngay ngắn, nên chỉ thấy được bốn chữ “huy hoàng” và “tuyệt đẹp” chẳng có liên can gì đến nơi này.

(*) thổ lâu: kiểu nhà truyền thống ở miền Nam TQ, do được xây bằng đất nên gọi là thổ lâu

– Đang ngắm cảnh. – Lâm Tư Huyền nói – Tâm trạng tốt lắm.

Tô Hồng Đào không nói thêm gì về chuyện đó nữa:

– Xuống tầng hai đi, có quà cho cậu này.

Tô Hồng Đào là bạn học lớp bên của Lâm Tư Huyền hồi cấp ba, cũng là bạn cùng lớp ở trung tâm bồi dưỡng năng khiếu. Hồi đó hai người khá thân, dù không học chung đại học nhưng lễ tết gì cũng nhắn tin hỏi thăm. Nhưng sau khi Lâm Tư Huyền thôi học, cậu xóa hết số điện thoại trong danh bạ, bởi vậy mà năm, sáu năm sau đó cũng không còn liên lạc với nhau nữa.

Mãi cho đến hôm nọ hai người gặp nhau ở buổi thử vai, thay vì nói là có duyên thì nên nói là “cùng chung cảnh ngộ” thì đúng hơn. Những bạn học ở trung tâm bồi dưỡng ngày xưa không chuyển ngành thì cũng đã nổi tiếng, chỉ có hai người bọn cậu là vẫn còn vật lộn ở tầng lớp thấp nhất trong cái ngành này, vì thế hai người không cần chuyện trò quá nhiều cũng tự nhiên mà thân  thiết trở lại. Còn về chuyện Lâm Tư Huyền xóa số thì cậu cũng chỉ giải thích qua loa là mình đổi số khác nên tiện thể đổi luôn WeChat. Tuy nghe không mấy hợp lý nhưng Tô Hồng Đào là người có EQ cao, không gặng hỏi nhiều.

Tầng hai của khách sạn có một cái ban công, chỗ này vốn định quy hoạch làm quán bar nhưng tiếc là định vị sai tệp khách hàng, những người đến đây công tác vốn chẳng có tâm trạng và thời gian đi bar, nên một thời gian sau đã ngừng kinh doanh, bỏ phế thành ban công lộ thiên.

Tô Hồng Đào ngồi ở bàn trong cùng, trên bàn đặt một cuốn sách khá dày, trước mắt thì cuốn sách này có tác dụng làm giá đỡ điện thoại.

Lâm Tư Huyền đi tới, phát hiện Tô Hồng Đào đang xem bộ phim thần tượng mới chiếu lúc nãy trên tivi, thế là cậu lại được nghe một lần nữa lời thoại khi nam chính mất trí nhớ.

Thấy Lâm Tư Huyền đi tới, Tô Hồng Đào bấm nút tạm ngừng.

Lâm Tư Huyền trêu:

– Nhàn hạ quá nhỉ.

– Ngoài nhàn ra mình cũng có còn gì đâu.

Lâm Tư Huyền ngồi xuống cạnh cô, vươn eo:

– Cậu muốn đưa gì cho mình thế?

Tô Hồng Đào mò trong túi một hồi, lấy ra mấy lá bùa bình an màu đỏ, trông hơi rẻ tiền, trên mặt còn thêu hình Bồ Tát, trên đầu là nút sợi chỉ, trông như đầu của Bồ Tát mọc một cái u.

– Sáng nay không có gì làm nên mình đi dạo xung quanh, chẳng có chỗ nào hay ho cả, chỉ có một cái chùa. – Tô Hồng Đào nói – Nên mình đem về cho cậu một cái bùa.

– Sao lại là bùa cầu duyên? – Lâm Tư Huyền cầm lá bùa lên xem – Cậu tin mấy thứ này à?

– Vì mấy loại bùa khác bán hết rồi, bây giờ người ta đi chùa toàn cầu tài lộc, chả ai cầu duyên nữa. – Tô Hồng Đào có gì nói đó – Có mấy ai tin thật đâu, xin vía là chính, thành tâm ắt sẽ linh nghiệm.

Theo kinh nghiệm của cậu, mấy món đồ với chất lượng cỡ này thì mười tệ là cùng, Lâm Tư Huyền không từ chối, bèn nhận lấy.

Nhân lúc Tô Hồng Đào cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn, cậu cầm cuốn sách được lấy làm giá đỡ điện thoại lên xem, “Không thấy bình minh”, tác giả Vạn Vật Trầm Tịch.

– Đây chính là…

Tô Hồng Đào liếc mắt nhìn rồi đáp:

– Đúng rồi đấy, là tác giả gốc của phim chúng ta. Mình mua một quyển khác đọc thử, nhưng cuốn này viết lòng vòng quá, mình đọc được mấy phút là muốn cho não nghỉ ngơi rồi.

Trên bìa sách liệt kê những chức danh vẻ vang của “Vạn Vật Trầm Tịch”: Bán được X bản trên nền tảng nào đó, chỉ đứng sau sách giáo khoa và “Nhập môn Python”; đoạt tất cả giải thưởng tác giả truyện trinh thám của năm ngoái; và hàng đống những mỹ từ mà các vị bô lão trong văn đàn không tiếc lời khen ngợi…

Cũng trong mười giây đó, Lâm Tư Huyền đưa ra đánh giá của mình về vị tác giả này:

– Bút danh không được xuôi tai cho lắm.

– Sao cậu quan tâm cái gì kì vậy? – Tô Hồng Đào phì cười – Nghe nói anh ta chưa bao giờ lộ mặt trên mạng, lần này đoàn phim khó lắm mới mời anh ta về làm biên kịch được, chẳng biết có vào đoàn không nữa.

– Tò mò ngoại hình người ta à?

– Đương nhiên. – Tô Hồng Đào rất thản nhiên – Nếu mà đẹp trai, mình sẽ chụp lén vài tấm đăng lên mạng, nick của mình sẽ nổi tiếng, sau này không còn phim để nhận thì chuyển ngành sang làm KOL.

– Đừng có kỳ vọng quá. – Lâm Tư Huyền nhún vai – Đàn ông nổi tiếng chỉ cần trông tàm tạm thôi thì không thể nào có chuyện không lộ mặt.

*

Xem ra vẻ bề ngoài của “Vạn Vật Trầm Tịch” thật sự không tiện để xuất đầu lộ diện, trong hai ngày đọc kịch bản và lễ bấm máy tiếp theo đó cũng chẳng thấy người này xuất hiện.

Nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến chuyện này cả, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều dồn vào Bành Kiêu – tên nam phụ tuyến ba nhất quyết không chịu “chết cùng nhau” đó.

Đêm trước khi đọc kịch bản không biết cụ thể Bành Kiêu đã làm gì mà hôm sau đến muộn hẳn một tiếng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, thậm chí còn trang điểm, tiếc là không che được hai quầng thâm mắt. Cả buổi đọc kịch bản, Lâm Tư Huyền thấy đầu hắn cứ lắc bên này đảo bên kia, y như con lật đật bôi keo xịt tóc, đến thoại của hắn thì cứ vấp váp hoặc là theo không kịp.

Đạo diễn Ninh Phái là người thẳng thắn, mặt ông đanh lại, bao nhiêu cục tức là trút ra bấy nhiêu:

– Không biết chữ à?

Lâm Tư Huyền không nhịn được nên phì cười, Tô Hồng Đào ngồi bên cạnh chọc cho một cái.

Cô khẽ giọng bảo:

– Người xung quanh còn không dám cười đấy.

– Tự hắn pha trò mà. – Lâm Tư Huyền tỏ ra vô tội – Sao trách mình được?

*

Sân bãi đơn sơ nhưng lễ bấm máy được tổ chức cực kỳ long trọng, cánh truyền thông kéo đến đông đủ. Tiếc là trời không chiều lòng người, cả buổi chiều trời trở gió, thắp một loạt nhang cũng mất gần mười phút.

Cả buổi lễ không có chuyện gì ngoài ý muốn, Ninh Phái và giám đốc sản xuất trịnh trọng phát biểu, theo sau đó là diễn viên chính phát biểu, cuối cùng tất cả mọi người cùng đứng trên sân khấu để chụp ảnh tập thể.

Lâm Tư Huyền đứng ngoài rìa, khói nhang xông lên cay xè cả mắt, mặt nhăn như bị, mãi mới mở mắt ra được thì nghe thấy nhiếp ảnh gia đưa ra chỉ thị nhanh gọn:

– Chụp xong rồi! Cảm ơn cả đoàn!

Tối đó đoàn phim tụ tập ăn uống xem như tiệc bấm máy, chỉ làm tạm ở sảnh tiệc lầu hai của khách sạn. Vì sảnh tiệc điều kiện có hạn nên ngoài những nhân vật quan trọng ra thì những người còn lại muốn ngồi đâu thì ngồi.

Lâm Tư Huyền và Tô Hồng Đào chọn một cái bàn trong góc, bàn này cũng toàn những diễn viên ít tiếng tăm. Theo như lời Tô Hồng Đào nói thì hôm nay có đi xã giao cũng chẳng ích gì, người ta uống rượu xong là quên hết ai đã nói những gì, thà ăn uống một trận thả ga còn hơn.

Tiếc là hai chữ “thả ga” này vẫn còn nghi ngờ lắm, lên món toàn là miến heo hầm với cà tím sốt tương. Điểm khác biệt duy nhất so với cơm phần là một cái đựng trong hộp, một cái đựng trên đĩa.

Rõ ràng là mọi người cũng chẳng hứng thú gì mấy với bữa tiệc này, nhưng không ai dám than câu nào, chỉ thấy mọi người ai cũng xoay mâm, cố gắng tống khứ cái giò heo nâu sẫm đang dừng trước mặt mình đi.

Chơi “chuyền banh” đã đời, cuối cùng cũng có người tiên phong khui hai chai bia, tiết mục chuyện trò cùng người lạ vốn dễ gây lúng túng giờ phút này lại trở thành vị cứu tinh.

– Tôi trầy trật lắm mới đến được đây. – Người đầu định mở miệng Lâm Tư Huyền có quen, lúc trước từng gặp nhau trong một bộ phim về thời thập niên 80, 90 – Công ty tôi mặt dày gọi mấy cuộc điện thoại cho giám đốc sản xuất, khẩn thiết cầu xin, tôi nghe mà muốn khóc luôn.

– Như nhau cả. – Tô Hồng Đào tiếp lời – Chủ trương của quản lý tôi lúc đó là đóng vai thi thể thôi cũng được, được quay vài giây cận cảnh thì càng tốt.

Có người hỏi đến Lâm Tư Huyền, cậu cười đáp:

– Tôi cũng gần như vậy, nhờ ăn may cả.

Cậu lược bỏ bớt đoạn miêu tả mình nửa năm nay thất nghiệp và gửi email moi hết tim hết phổi ra viết một đoạn văn dài hai trăm chữ.

Sau vài ly rượu, mọi người bắt đầu thân thiết hơn. Có mấy người bắt đầu kể tới nhiệt huyết hồi còn đi học và sự chênh lệch của sau này, Lâm Tư Huyền không muốn tham gia vào cuộc thảo luận này nên giữa buổi đã đứng dậy nói muốn vào nhà vệ sinh.

Ở trong phòng vệ sinh, cậu rửa tay ba lần bốn lượt, ngửi thử cổ tay áo vẫn thấy còn mùi nhang, xem ra bộ đồ này tối nay hết cứu được rồi. Khi móc khăn giấy từ trong túi thì một vật nhỏ sơ sẩy rơi ra ngoài, rơi đúng vào khe hở cống thoát nước trên sàn, đó là bùa cầu duyên rẻ tiền mà mấy hôm trước Tô Hồng Đào cho cậu.

Nếu nhặt lên thì cậu phải ngồi xổm xuống, nạy nắp cống lên, phiền phức quá. Lâm Tư Huyền trước giờ không tin mấy thứ này, huống hồ còn là bùa cầu duyên. Cậu nghĩ Tô Hồng Đào cũng không biết biết chuyện này nên từ bỏ suy nghĩ làm chuyện nhếch nhác ấy.

Về lại bàn ăn, Lâm Tư Huyền phát hiện chủ đề lúc nãy đã dừng rồi. Bây giờ người thì xem điện thoại, người thì ghé tai thì thầm. Lâm Tư Huyền hỏi:

– Sao thế?

– Trầm Tịch, vị tác giả đó đó, người biên kịch được đoàn phim mời về ấy, – Chàng trai đầu đinh tốt bụng giải thích cho cậu nghe – Nói là sẽ vào đoàn, đã đến nơi rồi, sắp sửa tới chỗ chúng ta đấy.

Lâm Tư Huyền ngây ra một lúc mới hiểu người mà bọn họ nói là “Vạn Vật Trầm Tịch” kia. Cậu thả lỏng người, nói đùa với Tô Hồng Đào:

– Xem ra tương lai làm KOL của cậu có hy vọng rồi.

Có người hỏi:

– Mà nói chứ, người đó mang họ gì nhỉ? Lát nữa chào hỏi thì phải xưng hô thế nào? Cứ gọi là anh Trầm Tịch à?

“Gọi là biên kịch Trần, tên thật của anh ta đồng âm với “Trầm Tịch”. – Anh đầu đinh nói – Lúc nãy tôi đi lấy đồ người ta giao tới, nghe Hồ Tiểu Lộ đang làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân.

– Hả? Đồng âm với “Trầm Tịch”? Viết như thế nào?

– Trần có bộ “Phụ”, “Ký” trong ký gửi. (*)

(*) Trầm Tịch đọc là /chen ji/, Trần Ký cũng đọc là /chen ji/

Lại có người nâng ly lên, Lâm Tư Huyền nhanh chóng chạm ly rồi uống cạn. Có người hỏi là từng gặp cậu ở đâu đó rồi phải không, cậu vươn tay ra lắc qua lắc lại trước mặt người kia:

– Bạn ơi, tỉnh lại đi, đây không phải quán bar đâu. (*)

(*) Lâm Tư Huyền nói câu này là vì câu “từng gặp ở đâu đó phải không” là câu bắt chuyện kinh điển ở những nơi như quán bar.

Lâm Tư Huyền uống rượu kém lắm, nhưng bia ở đây nồng độ thấp, uống cũng không nhiều, vì thế trông cậu vẫn tỉnh táo, chỉ có bàn tay cầm điện thoại đặt dưới bàn là hơi run.

Cậu đang dùng ứng dụng màu xanh nào đó, vào phần “tìm người cùng họ cùng tên” bắt đầu tra: Trần Ký, nam, phạm vi toàn quốc. Màn hình hiển thị có tổng cộng 35 người.

May quá, xác suất rất nhỏ, chỉ cần trúng 34 người còn lại là được.

Tiếng chạm ly bên tai cứ liên tiếp vang lên, Lâm Tư Huyền thong thả đáp lại, nhưng trong lòng thì đang âm thầm cầu trời, thậm chí còn muốn đi nhặt cái bùa lúc nãy rơi dưới cống. Bây giờ cậu đã hiểu tại sao có biết bao nhiêu người đi ngang qua chùa đều phải vào thắp hương một cái, không phải vì tín ngưỡng, mà là vì lòng họ có điều mong cầu.

Bồ Tát trên trời có linh thiêng, phù hộ cho Trần Ký này không phải là Trần Ký kia. Mình nói vậy liệu Bồ Tát có hiểu không nhỉ?

Cả sảnh tiệc ngày một ồn ào hơn, những người trên bàn lại bắt đầu kể về chuyện của mình. Thỉnh thoảng Lâm Tư Huyền cũng chêm vào vài câu, tuy nói xong cậu cũng chẳng nhớ mình đã nói gì nữa. Không biết qua bao lâu, anh trai đầu đinh lên tiếng:

– Hình như tới rồi đấy.

Lâm Tư Huyền quay đầu lại, nhìn thấy một bóng hình ở phía cửa ra vào. Người đó mặc một cái áo gió màu đen, quần dài màu đen, còn đội thêm một cái mũ đen.

Hai mắt Lâm Tư Huyền tối sầm.

Cậu đầu đinh bảo:

– Chả thấy mặt mũi đâu sất…

Tô Hồng Đào dịch ghế, ghé vào tai Lâm Tư Huyền:

– Có phải là Trần Ký kia không?

Phải, đương nhiên là phải, chính là cái người đáng ghét trong số 35 người cùng họ cùng tên đó.

Lời cầu nguyện ban nãy đã thành công cốc, Lâm Tư Huyền chợt ngộ ra một điều: Thành tâm chưa chắc đã linh, nhưng tâm không thành thì chắc chắn sẽ không linh.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.