Mưu Sát Hoàng Hôn - Chiết Châu

Chương 2: Sự cố




Lâm Tư Huyền tức tốc tra cứu trên điện thoại.

Lý lịch của Vạn Vật Trầm Tịch rất ít thông tin, có một tài khoản Weibo, ngoài “Trợ thủ Weibo” (*) thì chẳng theo dõi ai, bài viết cũng chỉ có vỏn vẹn ba bài, đều liên quan tới việc bán sách. Kể từ khi anh gây chú ý với công chúng vào ba năm trước với tác phẩm “Ao treo bóng ngược” đến nay, anh chỉ nhận phỏng vấn của hai tờ báo giấy, bài phỏng vấn cũng chẳng có gì đặc biệt, hầu hết đều xoay quanh những chủ đề cơ bản như ý tưởng sáng tác, kế hoạch trong tương lai.

(*) một tài khoản của Weibo, bạn sẽ được tự động follow tài khoản này khi tạo tài khoản trên Weibo

Chỉ có một câu hỏi là nói về cuộc sống, phóng viên hỏi anh sao lại bén duyên với nghề này, anh trả lời cũng không hề quanh co lòng vòng, nói thẳng chuyên ngành của mình không phải Văn học, chỉ viết bài cho tạp chí để kiếm tiền sinh hoạt, nhưng không ngờ lại được mọi người hưởng ứng nên từ đó lấy viết lách làm nghề. Phóng viên gặng hỏi chuyên ngành của anh là gì, anh đáp “Không quan trọng”.

Câu này Lâm Tư Huyền biết, là Kỹ thuật tài chính.

Cậu thật sự không ngờ Trần Ký lại bỏ thương mại để theo văn học, tuy bây giờ tiền Trần Ký kiếm được có khi còn nhiều hơn lương cậu đi làm công cả đời, tuy hồi còn học cùng, cậu cũng biết rõ Trần Ký viết văn rất tốt, còn được giáo viên môn Văn phô-tô bài văn ra dán ở mấy lớp khác, nhưng trong tưởng tượng của Lâm Tư Huyền, Trần Ký lẽ ra nên ngồi trong một tòa cao ốc hạng sang ở thành phố lớn, vùi đầu làm việc một cách lạnh lùng y như ngày xưa.

Sau đó thì cả đời này sẽ không bao giờ chạm mặt Lâm Tư Huyền nữa.

Tiếng xì xào bàn luận ngày một rôm rả hơn kể từ khi Trần Ký bước vào.

– Mẹ ơi, kính áp tròng của tôi trôi luôn rồi, chả thấy gì hết.

– Đẹp trai dữ.

– Mặt còn không thấy mà cũng biết đẹp à?

– Nhìn bờ vai đi kìa, tập có khi còn chăm hơn cả tôi, tôi cứ tưởng tiểu thuyết gia suốt ngày ru rú trong ngày thì phải gầy như cò hương hoặc béo nần nẫn mới đúng chứ.

Trong mấy phút đó, Lâm Tư Huyền đã có thể tự bứt mình khỏi cơn hoảng loạn ban nãy và bình tĩnh trò chuyện cùng người xung quanh. Cũng may chỗ bọn họ khá xa khu vực trung tâm sảnh, khoảng cách giữa cậu và Trần Ký tận mười mấy cái đầu và cuộc thảo luận về Trần Ký cũng không kéo dài quá lâu; nhưng xui ở chỗ, Lâm Tư Huyền dáo dác ngó xung quanh mà chẳng thấy bất kỳ ai rời tiệc sớm.

Ngó nghiêng lâu quá đau hết cả mắt, Lâm Tư Huyền không muốn đợi nữa, chuẩn bị viện cớ để chuồn về nghỉ ngơi.

Nhưng vừa dịch ghế ra thì anh trai đầu đinh đã ăn ý đứng dậy cùng cậu:

– Tụi mình ý tưởng lớn gặp nhau đó.

Lâm Tư Huyền lịch sự mỉm cười:

– … Hả?

Ý tưởng lớn gì?

– Định tới mâm chính mời rượu đúng không? – Anh trai đầu đinh viết hẳn lên mặt bảy chữ “Người anh em, tôi hiểu cậu mà”, – Anh thấy cậu ngó nghiêng nãy giờ, anh cũng đang nghĩ xem bao giờ đi thì thích hợp, thôi thì đi ngay bây giờ luôn, tới chen ngang.

Lâm Tư Huyền hoàn toàn không nghĩ tới nước này, cậu định giải thích:

– Thật ra tôi muốn…

Nhưng những người khác tiếp lời còn lẹ hơn:

– Tôi cũng phân vân cả buổi trời, thế thì đi cùng đi, tôi ghét mấy cái vụ này cực, nhưng tôi nghe nói cái ông điều phối của đoàn mình thù dai lắm.

– Đâu chỉ thù dai, còn nhỏ nhen nữa, ai không tới chào hỏi ổng là ổng ghim luôn, cậu không thấy mấy bàn khác ai cũng qua đó rồi hả. – Anh đầu đinh hạ giọng, hỏi lại Lâm Tư Huyền – Nãy cậu định nói gì thế?

– Tôi hả? – Lâm Tư Huyền nói – Tôi định nói là rủ mọi người đi cùng đi.

Từ nhỏ Lâm Tư Huyền đã ghét đi mời rượu, trước năm 20 tuổi cậu chẳng bao giờ phải bận tâm vì chuyện này, toàn là người khác vây xung quanh cậu để nịnh nọt cậu thôi. Cũng may là dù không thích nhưng mấy năm nay Lâm Tư Huyền học cũng rất nhanh, nói cho cùng thì cũng chỉ có một quy trình thôi, cúi người, hạ ly xuống thấp, sau đó thì chọn câu trả lời tùy tình huống y như thế công thức vào mấy bài toán thôi.

Lần này cũng không ngoại lệ, nói với đạo diễn câu “Nghe danh đã lâu”, rồi nói với điều phối câu “Cảm ơn”, xong quay sang nói với diễn viên chính là “Xin chỉ bảo nhiều hơn”. Bàn này kính rượu bàn kia cũng giống như hai bánh răng dưới băng tải, vận hành ăn khớp với nhau, không thể cố tình bỏ sót cái nào.

Chỉ là một bữa cơm bình thường, chỉ là một lần xã giao bình thường, Trần Ký đã ở đây rồi, chẳng chóng thì chày cũng phải gặp. Tuy tầm mắt phản bội suy nghĩ của cậu nhưng nó nhất quyết vẫn không chịu dịch sang bên phải một phân nào.

– Cảm ơn, không có gì đâu.

Cậu nghe thấy Trần Ký liên tục lặp lại những chữ này. Giọng của Trần Ký vẫn điềm nhiên như ngày nào, như một mặt hồ không có lấy một gợn sóng. Còn Lâm Tư Huyền thì đang bị đẩy tới sát mép hồ rồi.

Phải nói chuyện rồi, nên nói gì đây? Tìm đại một công thức rồi kết thúc thôi, thế mà lúc thật sự phải mở miệng thì lại không thể thốt lên một âm thanh nào, dây thanh quản đình công không lý do, thà chết chứ nhất quyết không chịu rung lên.

Không ngờ người lên tiếng trước lại là Trần Ký:

– Cậu tính giẫm chân tôi bao lâu nữa?

Lâm Tư Huyền giật mình, vội lùi ra sau một bước.

Câu nói này thu hút tất cả ánh mắt của những người xung quanh, Ninh Phái cười bảo:

– Đừng căng thẳng thế, đồng nghiệp với nhau cả.

– Tôi xin lỗi, uống bia vào nên tôi hơi choáng. – Lâm Tư Huyền cũng nở nụ cười – Nghe danh biên kịch Trần đã lâu, tôi rất thường đọc sách của anh, anh viết rất hay, sau này nhờ anh chiếu cố thêm.

Chạm ly nữa thôi là kết thúc thủ tục, thế nhưng tay của Trần Ký đột nhiên chìa ra.

– Nghe danh đã lâu? – Trần Ký hỏi ngược lại – Không nhớ tôi là ai sao?

Giọng anh vẫn ráo hoảnh, dường như không hề lấy làm kinh ngạc. Nhưng trái lại, những người có mặt ở đây đều sững sờ, bầu không khí đột ngột rơi vào một giây tĩnh lặng.

Ninh Phái đặt câu hỏi thay cho những người khác:

– Hai người biết nhau từ trước rồi à? Từ khi nào thế?

Trần Ký đẩy câu hỏi sang cho Lâm Tư Huyền:

– Cậu nói đi.

Vô số sợi nhìn được nối đến bên môi Lâm Tư Huyền, đứng dưới ngọn đèn chùm, cậu đột nhiên thấy chóng mặt. Cậu đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác, cũng giống như những lời kính rượu ban nãy vậy, và cũng đã luyện tập nhiều lần trong trí óc rồi.

Nhưng khi cậu phản ứng lại thì nụ cười của cậu đã đậm hơn, còn phớt thêm vẻ bất đắc dĩ:

– Xin lỗi biên kịch Trần, giám đốc Lý cũng biết chuyện, lúc trước tôi từng gặp tai nạn nên về sau đã quên đi rất nhiều chuyện. Nếu tôi có vô tình quên mất mối quan hệ với anh trước kia thì cho tôi được xin lỗi.

Không một ai lên tiếng, mãi một lúc sau, giám đốc Lý được nhắc tên mới sực tỉnh tiếp lời:

– À, đúng là Tiểu Lâm từng gặp tai nạn, đầu bị va đập.

– Tai nạn? – Ninh Phái dời sự chú ý ngay – Vậy bây giờ sức khỏe cậu thế nào rồi? Có bị mệt khi quay phim không?

Lâm Tư Huyền đáp trôi chảy:

– Chú đừng quá lo, chuyện từ ba năm trước rồi, lần cuối tôi kiểm tra sức khỏe thì mọi chuyện vẫn bình thường, hoàn toàn không gặp vấn đề gì trong công việc cả.

– Vậy thì tốt. – Lúc này Ninh Phái mới yên tâm, quay sang hỏi Trần Ký – Vậy hai người gặp nhau hồi nào? Từng chơi bóng hay là giành chỗ đỗ xe?

Như một lẽ đương nhiên, Ninh Phái tưởng rằng là chuyện nhỏ nhặt gì đó thôi.

Trần Ký chưa kịp trả lời thì bàn bên cạnh đã ầm ĩ. Tất cả mọi người dồn mắt nhìn sang, thấy Bành Kiêu đang cãi nhau với người ta.

Hôm nay Bành Kiêu vốn đã bực bội trong người, theo lý thì lẽ ra hắn cũng được ngồi mâm chính, nhưng mấy hôm trước Ninh Phái ghét cái nết của hắn nên cố ý không chừa cho hắn chỗ ngồi. Vì thế hắn ăn bữa cơm này mà lòng tức anh ách, không biết ai đã châm ngòi cuối cùng cho quả bom nổ chậm này, trong lúc cãi vã, hắn tiện tay đập vỡ ly rượu đang cầm.

Không còn ai quan tâm đến khúc nhạc đệm của Lâm Tư Huyền và Trần Ký nữa, Ninh Phái chửi tục:

– Mẹ kiếp, giám đốc Lý, anh mau xử lý đi, đừng để bọn chúng đánh nhau thật.

Chẳng ai muốn lễ bấm máy xảy ra rắc rối, thấy Ninh Phái mở lời, những người xung quanh tức tốc vây lại cản. Lâm Tư Huyền cũng nhân lúc mọi người can ngăn đánh nhau mà chuồn đi. Lúc đi ngang qua Trần Ký, ánh mắt cậu vô tình liếc ngang qua vạt áo gió của anh.

Suốt từ đầu buổi đến giờ, Lâm Tư Huyền không hề ngẩng lên nhìn lấy Trần Ký một cái.

Cũng may là trận đánh nhau không diễn ra.

Nhóm người can ngăn bu đen bu đỏ xung quanh, nhìn Bành Kiêu sừng sộ giơ quả dưa leo lên:

– Mày có giỏi thì nói lại tao nghe? Có tin tao đập chết mẹ mày không!

Giám đốc Lý xông lên, đoạt lấy vũ khí:

– Bớt giận, bớt giận, sau này còn hợp tác với nhau mà.

Ông vừa nói vừa xua tay bảo bên hậu cần đem hết dưa leo và chuối trên bàn đi.

Sau khi rút lui, Lâm Tư Huyền đi chào anh trai đầu đinh rồi đi thang máy về phòng. Nhưng vừa quẹt thẻ phòng thì đã bị tập kích, một bàn tay thô bạo đẩy cậu vào phòng 417.

– Mất trí nhớ? Mất trí nhớ? – Tô Hồng Đào rất muốn biểu đạt một điều gì đó, nhưng bỗng nhiên mất khả năng sắp xếp từ ngữ – Mất trí nhớ! Mất trí nhớ!

– Thưa cô giáo Tô, em biết ba chữ này phát âm như thế nào mà. – Lâm Tư Huyền uống rượu vào nên hơi đau đầu.

– Trần đời mình từng xem rất nhiều kịch bản mất trí nhớ nhưng đây là lần đầu tiên mình gặp người mất trí nhớ ngoài đời. – Tô Hồng Đào cảm thán – À không, là lần đầu tiên thấy người giả vờ mất trí nhớ ngoài đời.

Lâm Tư Huyền né tránh chủ đề này:

– Cậu là diễn viên nữ mà nửa đêm nửa hôm đến phòng mình, không thấy kỳ cục à?

– Dẹp, bọn săn ảnh mà sẵn lòng chụp mình thì mình cũng thả dáng cho mà chụp. – Tô Hồng Đào chẳng để tâm – Cậu đừng có đánh trống lảng, mà này, cậu thông đồng với giám đốc Lý từ khi nào thế?

– Cỡ mình làm gì có tư cách thông đồng với giám đốc Lý. – Lâm Tư Huyền hết cách đành phải nói – Mình gặp tai nạn thật.

Cũng chẳng phải là tai nạn gì hiếm thấy. Ba năm trước, Lâm Tư Huyền đi ngang một công trường, lúc đi lên lầu hai thì mấy cây cột dựng tạm không được chắc chắn, cả phần nền đổ sụp xuống, Lâm Tư Huyền cứ thế mà rơi từ trên lầu cao xuống.

Cũng may là chỉ mới tầng hai, may hơn nữa là Lâm Tư Huyền cực kỳ tỉnh táo che lại khuôn mặt mình, chỉ có sau ót bị giáng một cú trời đánh, nằm viện hết mấy tháng trời.

Sau đó công trường này bị kiểm tra, quả thật là do công nhân tắc trách, phải đền bù một khoản tiền. Mấy năm nay Lâm Tư Huyền sống nhờ vào khoản tiền đó nên mới không đến mức phải đi lắc trà sữa những lúc không được nhận phim.

Trước khi vào đoàn, diễn viên nào cũng được hỏi là mắc bệnh nặng gì không, Lâm Tư Huyền cũng báo tình hình của mình, còn nộp cả kết quả kiểm tra của bệnh viện, trên đó viết rõ tình trạng chấn thương đầu cụ thể. Nhưng quả thật chuyện mất trí nhớ là Lâm Tư Huyền tùy cơ ứng biến, trí nhớ của cậu đúng là có hơi mơ hồ về những chuyện trước và sau khi gặp tai nạn, nhưng bác sĩ nói đó là chuyện rất bình thường, còn những chuyện hồi xưa thì Lâm Tư Huyền vẫn nhớ như in.

– Trải nghiệm của cậu cũng kí.ch th.ích ghê… – Tô Hồng Đào nghe mà mắt trố ra, mồm thì há hốc, sau đó lại nghĩ thấy có gì sai sai – Nhưng ba chúng ta học cùng cấp ba, cậu nhớ ra mình mà không nhớ ra Trần Ký, chẳng phải bị lộ tẩy à?

– Mất trí nhớ có chọn lọc.

-… Cậu nghĩ có sinh vật hữu cơ nào tin lời cậu nói không?

Lâm Tư Huyền thản nhiên:

– Cậu đừng tiết lộ là được, dù gì cậu cũng học lớp khác, tuy từng đọc bài văn của Trần Ký rồi nhưng Trần Ký lại không quen cậu, những người khác cũng không biết chúng ta học cùng trường. Đồng chí Tô Hồng Đào, cậu đừng có mà phản bội tổ chức.

Nhìn biểu cảm của Tô Hồng Đào có vẻ như cô vẫn chưa thể chấp nhận sự việc hoang đường này, nhưng mà bản thân lại không thể thay đổi được gì, vì thế đành phải tiếp lời:

– Xin tổ chức cứ yên chí, dù có bị tra tấn thì tôi cũng nhất quyết không chịu khuất phục, nhưng nếu có treo thưởng thì tính sau.

Điện thoại của Tô Hồng Đào reo báo thức, 12 giờ đúng rồi, cô phải về đi ngủ thôi.

Trước khi đi, cô vẫn còn một nghi vấn cuối cùng chưa được giải đáp:

– Nhưng mà Lâm Tư Huyền à, tại sao cậu phải làm như vậy?

Cô vừa nhớ lại vừa bổ sung:

– Hồi cấp ba, mình nghe nói hai người khắc khẩu, nhưng sau này lại thường xuyên thấy hai người đi cùng nhau, cậu làm như vậy để làm gì?

Lâm Tư Huyền âm thầm thở dài một hơi.

Lúc nói câu đầu tiên với Trần Ký, cậu cố ý không nhắc đến chuyện trước kia. Trong nhận thức của Lâm Tư Huyền, Trần Ký rất ghét phiền phức. Dù là nhìn thấy hay nghe thấy cái gì, miễn là không ảnh hưởng trực tiếp đến mình thì anh sẽ không bao giờ có những hành động dư thừa.

Hôm nay là một ngoại lệ.

Mà Lâm Tư Huyền cũng vì không thể trả lời câu hỏi được đặt ra cho mình cho nên mới chọn cách nói dối hoang đường này.

Rốt cuộc cậu với Trần Ký có quan hệ gì?

Lá cây ngoài cửa sổ xào xạc ma sát vào nhau. Từ sau khi tới đây thì trời lúc nào cũng âm u, ban ngày thì không thấy nắng, tối đến cũng chẳng thấy sao.

Kiểu thời tiết ảm đạm này giống hệt với mùa đông năm ấy ở trường trung học số 46.

Năm xưa cũng có một ngày âm u bình thường như thế này, đèn đường hắt ra thứ ánh sáng leo lét, Lâm Tư Huyền ngồi trên bậc thềm, chun cả người vào chiếc khăn choàng lông cừu rồi mà vẫn không sao chịu được mấy cơn gió quật.

– Lạnh quá đi mất. – Lâm Tư Huyền đung đưa hai chân – Sao sửa lâu thế?

Dưới cột đèn cách đó năm mét, Trần Ký chỉ mặc mỗi bộ đồng phục, đang loay hoay với chiếc xe đạp. Đó là xe của Lâm Tư Huyền, không biết bị tuột xích từ lúc nào.

– Năm phút nữa. – Trần Ký trả lời.

Lâm Tư Huyền nhìn đồng hồ:

– À phải rồi, chiều thứ Bảy này tôi muốn đến trung tâm thương mại ở Nam Hạng, tôi muốn mua một cái loa, cậu đi với tôi, nặng quá tôi không xách được.

Trần Ký dừng động tác nửa giây rồi trả lời:

– Chiều thứ Bảy không được, tôi bận rồi.

– Cậu tự giải quyết đi. – Lâm Tư Huyền nhún vai – Tôi không phải đang bàn bạc với cậu đâu.

Tiếng nhạc không thuộc về quá khứ đập tan ký ức ngắn ngủi thành từng mảnh.

Báo thức của Tô Hồng Đào reo lên lần thứ hai, cô ấn tắt rồi đưa tay chọc chọc Lâm Tư Huyền:

– Giờ lại diễn vở gì đấy? Robot gặp sự cố à?

Lâm Tư Huyền nghe tiếng gió sau lưng, nhếch miệng trả lời câu hỏi trước đó của cô:

– Quan hệ giữa mình với Trần Ký… không được vui vẻ cho lắm.

Cậu càng nghĩ càng thấy mình giả vờ mất trí nhớ là quá đúng rồi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.