Mưu Sát Hoàng Hôn - Chiết Châu

Chương 19: Câu hỏi khó




 

Gửi xong câu này, S lại không trả lời nữa.

Những tưởng do đêm đã khuya, bên kia đã ngủ, nhưng đến tận hôm sau cậu vẫn không được trả lời. Tô Hồng Đào hiện đang là bệnh nhân, Lâm Tư Huyền cũng thông cảm cho sự mất liên lạc thất thường này.

Năm xưa khi cậu nằm viện, có mấy hôm phía sau đầu đau nhức nhối. Lúc Đỗ Triết tới chăm bệnh, tuy rất cảm kích nhưng vẫn mong anh mau về đi, vì đau như vậy thì nói chuyện rất mệt.

Thế nên hai ngày sau đó, Lâm Tư Huyền cũng tinh ý không làm phiền Tô Hồng Đào nữa.

Tiến độ quay của “Khoảng lặng ngày tàn” đã đi được hơn nửa chặng đường, chàng công tử trăng hoa của Lâm Tư Huyền sắp hạ màn, còn Bành Kiêu trong vai cố vấn tâm lý đã quay về đoàn từ một tuần trước, phần sau của phim chủ yếu là cảnh quay của hắn, Tạ Lạc Duy và các cảnh sát hình sự khác.

Không biết đi tàu biển ở nước ngoài đã gặp phải chuyện gì mà sau khi quay trở lại thì Bành Kiêu đã tém bớt gai nhọn của mình. Lâm Tư Huyền đến xem hắn quay một lần, tuy vẫn hô to gọi nhỏ trợ lý và nhân viên hậu cần nhưng mà đã biết nghe lời đạo diễn hơn, buổi quay tối đó cũng rất suôn sẻ.

Tuy tính cách khá tệ nhưng vì là con của minh tinh gạo cội, từ nhỏ Bành Kiêu đã bám gót bố mẹ đến đủ các đoàn phim, mưa dầm thấm lâu nên ít nhiều gì cũng có tài năng thiên phú. Nói một cách khách quan thì Bành Kiêu không nổi tiếng bằng Tạ Lạc Duy, nhưng về mặt diễn xuất thì ăn đứt cậu ta, nếu không ban đầu khi chọn diễn viên, còn lâu Ninh Phái mới gật đầu đồng ý.

Lâm Tư Huyền nghe nhân viên trong đoàn buôn dưa lê, Bành Kiêu và Tạ Lạc Duy có xuất thân giống nhau, thường xuyên bị đem ra so sánh, vào đoàn bị chèn ép thứ bậc thì tự khắc sinh bất mãn.

Mấy hôm trước Bành Kiêu bị bố rầy cho một trận, nên giờ quay về mới cúp đuôi làm việc tử tế.

Tiếc là cảnh hòa bình này không kéo dài lâu. Ngày thứ ba sau khi quay về, Bành Kiêu đã sinh sự với Tạ Lạc Duy.

Ngày xảy ra mâu thuẫn cũng là ngày Lâm Tư Huyền đóng cảnh quay áp chót của mình, cũng là cảnh cuối cùng cậu xuất hiện trong phim. Đó là cảnh nhân vật chính cho nổ bom gi.ết ch.ết hai người, công tử trăng hoa cũng bị tông xuống sông mà chết.

Vì nguyên nhân bối cảnh nên đoàn phải thay đổi trình tự quay phim. Nhiệm vụ quay hôm nay được chia làm hai phần, ngoài cảnh mưu sát chân thực thì còn cảnh cố vấn tâm lý đến hiện trường vụ án, trong đầu mô phỏng lại diễn biến cảnh giết người.

Vấn đề xuất hiện ở phần thứ hai, trong tưởng tượng của cố vấn tâm lý, cảnh diễn tay đôi của hắn và nam chính.

Trước khi chính thức quay, Bành Kiêu và Tạ Lạc Duy khớp thoại với nhau, khi đang luyện tập thì cả hai bắt đầu gây gổ.

Lúc đó Lâm Tư Huyền đang chỉnh trang nên không tận mắt chứng kiến cuộc cãi cọ diễn ra như thế nào. Theo như những người xung quanh kể lại, đạo cụ và bố cục di chuyển trong cảnh này khá phức tạp, Tạ Lạc Duy tố Bành Kiêu liên tục làm sai động tác, Bành Kiêu tố Tạ Lạc Duy thêm bừa thoại, Tạ Lạc Duy phản bác là đạo diễn cho phép tự do phát huy ở một mức độ nhất định… Cứ giằng co rồi quay đi quay lại rất nhiều lần, không lần nào hoàn thành suôn sẻ được, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, bắp chân Tạ Lạc Duy bị bỏng do đạo cụ tạo hiệu ứng cháy nổ, thế là buổi quay phải tạm dừng.

Trợ lý vội vàng chạy tới chườm đá cho Tạ Lạc Duy, tính cách cậu ta thẳng thắn, đúng lúc này còn đang bực bội, cậu ta quay sang hỏi Ninh Phái:

– Đạo diễn, cảnh này không thể cắt bớt sao? Tôi thấy đạo cụ khá nguy hiểm, có thể lần sau không chỉ có chân bị thương thôi đâu.

– Mắc mớ gì cậu bảo cắt là cắt? – Sắc mặt Bành Kiêu còn nặng nề hơn – Cậu là biên kịch à?

Cách nói của Tạ Lạc Duy nghe có vẻ ngang ngược nhưng thực tế vẫn có thể thực hiện được. Vì đoạn này vốn không có trong nguyên tác, do chuyển thể thành phim cần phải kéo dài thời lượng nên tổ biên kịch mới thêm vào một đoạn không ảnh hưởng quá nhiều đến cốt truyện. Mấy cảnh này cực kỳ thừa thãi, ngoài để bổ sung thời lượng thì chỉ góp phần thể hiện sức cuốn hút của nhân vật cố vấn tâm lý. Chính vì thế mà Bành Kiêu không muốn sửa, nhưng dù có xóa bớt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tổng thể câu chuyện.

Ninh Phái thảo luận lại với bên điều hành, định xóa bỏ một vài cảnh quay gặp khó khăn hoặc là mang tính nguy hiểm, cắt cho ngắn bớt, nhưng mọi vấn đề liên quan đến kịch bản đều phải được Trần Ký gật đầu chấp thuận.

Hôm nay Trần Ký không đến phim trường, Ninh Phái gọi cho Trần Ký hết nửa tiếng đồng hồ. Khi quay lại phim trường, ông tuyên bố cho cả đoàn biết kết quả cuối cùng, đó là cắt hết toàn bộ.

Trần Ký đã nói vậy, mặt Bành Kiêu xám như tro, nhưng trước đó đã bị la một trận rồi nên hắn cũng không dám đối đầu với biên kịch Trần, mặt hết tái mét rồi chuyển sang trắng bệch, cuối cùng hậm hực rời khỏi phim trường.

Không có hai người này tranh cãi nữa, buổi quay cốt truyện chính được tiến hành trôi chảy hơn rất nhiều. Tạ Lạc Duy rất hớn hở, tinh thần cực kỳ tốt, mọi việc diễn ra suôn sẻ, hiệu ứng cháy nổ và hai diễn viên treo dây cáp đều không xảy ra vấn đề gì, Lâm Tư Huyền rơi xuống nước cũng diễn ra mượt mà, chỉ quay lại một lần là xong, khi kết thúc còn chưa tới năm giờ.

– Cắt hết toàn bộ, cắt – hết – toàn – bộ luôn đó. Có biết sức nặng của bốn từ này không, không phải chỉ có vài cảnh đâu mà là cắt hết cả đoạn luôn. – Thợ trang điểm cảm thán – Làm chỗ dựa của em, gặp phải khó khăn thì thay em giải quyết vấn đề, đừng nói là thanh niên như Tiểu Tạ, là chị thì cũng sa vào lưới tình.

– Chị à – Lâm Tư Huyền cảm xúc lẫn lộn nói – Chị đừng có sa vào nữa, sa nữa là mũi em lõm xuống luôn đấy.

Quay phim kết thúc, vì lớp trang điểm của hiệu ứng đặc biệt khó tẩy trang nên Lâm Tư Huyền đến phòng trang điểm nhờ giúp đỡ. Vừa được tan làm sớm, vừa có chuyện om sòm buổi sáng nên phòng trang điểm bàn tán náo nhiệt hẳn.

– Trước đó chị nói rồi mà, nhìn biên kịch Trần là biết ảnh là người giỏi gánh vác mà, ai phản bác chị ấy nhở?

– Thôi, cũng có phải chống lưng cho chị đâu mà sao chị để ý dữ vậy?

Thật ra không chỉ có tổ hóa trang thảo luận, mà tối về Lâm Tư Huyền ăn cơm xong ra ban công hút thuốc, vô tình gặp được tổ trang phục, bọn họ cũng buôn mãi quả dưa lê này. Mấy câu thảo luận cũng không khác nhau là mấy, đại ý là giới giải trí đầy rẫy bê bối, chuyện hôm nay cũng khá lãng mạn rồi.

Lâm Tư Huyền ngáp ơi hời, đang xem dự báo thời tiết ngày mai trên điện thoại thì đột nhiên nhận được điện thoại từ số WeChat cũ của Tô Hồng Đào.

Tối qua Tô Hồng Đào từ bệnh viện về, hôm nay Lâm Tư Huyền lo quay phim nên chưa kịp hỏi thăm.

Lâm Tư Huyền nghe máy, còn chưa kịp hỏi tình hình sức khỏe thì cô đã hỏi trước:

– Cậu có đang tiện nói chuyện không?

– Tiện thì cũng tiện. – Lâm Tư Huyền nói – Nhưng rốt cuộc cậu định dùng tài khoản chính hay tài khoản phụ?

– Tài khoản? Tài khoản gì? – Nghe bên phía Tô Hồng Đào rất ồn, cô nói chuyện rất nhanh – Thôi khoan nói tới chuyện này, năm phút nữa cậu gọi điện thoại cho mình, gọi bằng số điện thoại ấy. Tình hình bên chỗ mình hơi phức tạp, mình xem thử có chuồn được không.

Cô nói xong thì cúp máy luôn, Lâm Tư Huyền bần thần nhìn màn hình.

Tổ trưởng tổ trang phục không kiềm lòng được mà chen vào:

– Đàn ông mấy người tinh tế chút đi! Ở trong đoàn phim mà nhắc tới tài khoản phụ trước mặt người khác, sau lại có người chửi con bé là giả tạo cho coi.

Lâm Tư Huyền nghe thế cũng thấy có lý, bèn cười vô tội:

– Tại vì em nghĩ chị là người tốt á.

– Em bớt thả thính lung tung đi. – Tổ trưởng bất đắc dĩ nói – Lúc trước chị cũng có nick phụ, chuyên để bóc phốt mấy kẻ vênh váo, sau này thấy ai chị cũng chửi hết rồi nên thoải mái dùng nick chính bình luận luôn, lười đổi sang nick phụ, mấy hôm trước phát hiện không đăng nhập được nữa.

Bình thường Lâm Tư Huyền sẽ tiếp chuyện, nhưng hôm nay cậu đang suy nghĩ không biết Tô Hồng Đào gặp phải tình huống phức tạp gì nên khó mà tiếp lời được.

Thuốc lá cháy hết, Lâm Tư Huyền gọi lại cho Tô Hồng Đào theo yêu cầu của cô, nhưng bên kia lại tắt máy.

Lâm Tư Huyền thấy không ổn, bèn nhớ lại tiếng ầm ĩ của bối cảnh là Tô Hồng Đào đang ở hình như có tiếng va chạm của chai rượu, cậu hỏi tổ trưởng:

– Tích Quan này cũng có quán bar hả chị?

– Cũng có, nhưng không tính là quán bar, bên trong muốn uống trà hay dùng bữa gì cũng có. – Tổ trưởng nói – Tổ tụi chị từng đến đó tụ tập một lần.

– Xa không chị?

– Không xa lắm, ba cây thôi. – Tổ trưởng nhớ ra gì đó bèn nói – Ai ấy nhở, Mai Mai ấy, hai hôm trước vừa quay xong, chị nghe ai nói mấy diễn viên phụ thân thiết với nhau hẹn tối nay ra đó dùng bữa nè.

Sau khi tổ trưởng đi khỏi, Lâm Tư Huyền lại thử gọi thêm hai lần nữa vào số Tô Hồng Đào, nhưng bên kia vẫn tắt máy.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên lòng, Lâm Tư Huyền bắt xe đến nơi mà tổ trưởng nói, nhìn thấy một biển hiệu xiên xiên vẹo vẹo đề “Quán rượu Tiểu Quan”, trang trí thì cũng ra dáng đấy, lắp vài cái đèn tạo không khí, ngoài cửa treo cái mấy cái áp phích lỗi thời.

Lâm Tư Huyền dòm qua cửa kính, thấy hai bàn toàn các thanh niên trẻ yêu đương hẹn hò, còn một bàn thì đang dùng bữa, cuối cùng mới phát hiện nhóm người mình thân quen ở cái bàn trong góc.

– Lâm Tư Huyền? – Phía sau có người gọi cậu, quay đầu lại nhìn thì thấy là Mai Mai – Sao cậu ở đây?

– Đi ngang qua. – Lâm Tư Huyền nói – Bên trong sao vậy?

– Ra đường không coi ngày. – Mai Mai tỏ vẻ khổ sở – Định đến ăn bữa cơm thôi, không ngờ đụng mặt Bành Kiêu, hắn đi uống rượu giải sầu một mình, thấy tụi này thì xách chai rượu tới, mở miệng ra đã hỏi hắn như thế nào trong mắt tụi này, kể được ưu điểm thì uống với hắn một ly, không nói được thì uống hai ly, muốn đi cũng không thoát. Tôi mượn cớ đi vệ sinh, giờ vẫn phải quay lại đây.

Bên trong quán, Bành Kiêu lại gọi nhân viên tới khui thêm một két nữa, Lâm Tư Huyền vỗ vai Mai Mai:

– Đi thôi, tôi đi cùng cô.

Khi Lâm Tư Huyền đi tới, Tô Hồng Đào đang cật lực từ chối lời mời rượu:

– Không phải em không nể mặt anh đâu, hai hôm trước em mới bị viêm dạ dày ruột.

Cô cố gắng né ra sau, suýt nữa là té khỏi ghế, Lâm Tư Huyền đưa tay ra đỡ lại.

Tô Hồng Đào kinh ngạc quay đầu lại nói bằng khẩu hình, cậu đến đây làm gì?

– Viêm dạ dày hả? Lý do cũ rích. – Ngoài mặt Bành Kiêu trông tỉnh rụi nhưng giọng thì kéo dài lê thê – Em cũng xem thường tôi chứ gì?

– Anh Kiêu. – Lâm Tư Huyền gọi hắn – Nhỏ bị bệnh thật, em làm chứng.

Bành Kiêu giật mình:

– Cậu chui từ xó nào ra vậy?

– Em vừa đi ngang qua. – Lâm Tư Huyền nói – Để em uống thay nhỏ.

Vừa nói xong thì cậu thấy tay áo mình trì xuống, Tô Hồng Đào nói khẽ bên tai cậu:

– Uống cỡ cậu mà thể hiện cái gì.

– Gì thế này, hiệp sĩ à? – Bành Kiêu nhìn cậu bằng ánh mắt hứng thú – Hiệp sĩ thì phải uống hai ly.

– Chả phải hiệp sĩ gì đâu. – Lâm Tư Huyền nâng ly lên, tay dưới bàn nhéo vào tay Tô Hồng Đào, ghé lại trước mặt Bành Kiêu, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe – Chủ yếu là hai ta cùng chung chí hướng, em cũng thấy anh diễn tốt hơn Tạ Lạc Duy.

– Đúng chưa nào! – Ánh mắt Bành Kiêu thay đổi ngay lập tức, hắn ngồi thẳng người dậy – Mấy đứa trên mạng suốt ngày đem anh ra so sánh với nó, chả biết nó có gì hơn anh, phim này nam chính là nó anh còn chả muốn nhận, công ty nói do đây là kịch bản của Trần Ký, buộc phải nhận, khuyên anh ba lần bốn lượt, nhưng thằng hâm đó cứ làm hùm làm hổ với anh. Sáng nay lúc tập dợt anh không hề làm sai động tác, có nó nói sai thoại mà còn quay sang cắn càn…

Đúng là đứa trẻ to xác.

Lâm Tư Huyền thầm đánh giá trong lòng.

Nhưng cậu vẫn rất giỏi nói những lời trái với lòng mình:

– Thằng đó sai lè ra rồi còn gì.

– Vẫn còn có người hiểu anh. – Bành Kiêu nghe xong cảm động quá – Thôi không nói nữa, đớp một ly nào.

*

Hai giờ sáng, Hồ Tiểu Lộ đang say ke thì choàng tỉnh vì những cuộc điện thoại, cậu ta vội vàng thay đồ rồi ra ngoài.

Vì lỡ mấy vài cuộc trước đó bên khi tới đại sảnh khách sạn thì cũng hơi muộn rồi, nhìn thấy cấp trên đang dìu Bành Kiêu bất tỉnh nhân sự khập khiễng về phía thang máy. Chả biết sao Bành Kiêu cứ bổ nhào tới mô hình trái chuối nhựa trên bàn thấp, hai người đi xiêu xiêu vẹo vẹo.

– Trên xe… – Cấp trên vừa đỡ Bành Kiêu vừa chỉ huy Hồ Tiểu Lộ – Trên xe còn người, đưa họ về phòng đi.

Hồ Tiểu Lộ hối hả chạy ra cửa, ngoài cửa có hai chiếc xe, Hồ Tiểu Lộ mở cửa chiếc thứ nhất, ghế sau có hai nữ diễn viên, cũng say bí tỉ y chang. Hồ Tiểu Lộ không dám động tay bừa bãi vào người con gái nên gọi cho một trợ lý khác, dặn tài xế đợi ở đây sau đó đi mở cửa chiếc xe thứ hai.

Cũng may chiếc thứ hai có một nam một nữ, mà cũng may là Hồ Tiểu Lộ nhớ số phòng của chàng trai này.

Hồ Tiểu Lộ dìu Lâm Tư Huyền gần như mất ý thức vào trong thang máy. Tuy hắn có nghe nói các diễn viên trong đoàn thường tụ tập ăn chơi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm. Cũng may Lâm Tư Huyền nhẹ cân, suốt buổi không quẫy đạp lung tung, Hồ Tiểu Lộ đưa cậu lên tầng bốn cũng không vất vả gì mấy.

Nhưng không ngờ vấn đề nan giải còn ở phía sau. Hồ Tiểu Lộ đứng trước cửa phòng 417 hỏi Lâm Tư Huyền:

– Anh, thẻ phòng đâu?

Ngọn tóc Lâm Tư Huyền phất qua mặt hắn, khóe miệng giương lên một độ cong vừa phải, cụp mắt nhìn hắn:

– Hửm?

Tiếng này làm Hồ Tiểu Lộ cứng người. Hết chịu nổi, say nhừ ra rồi mà vẫn biết tự động cười thả thính.

Hồ Tiểu Lộ thầm đọc thần chú để giữ vững lập trường: Mình là trai thẳng, mình là trai thẳng, mình nên là trai thẳng. Sau đó hắn lười hỏi tiếp, sục tay vào túi Lâm Tư Huyền tìm thẻ phòng, quẹt thẻ xong mà khóa cửa lại hiện lên đèn đỏ, không mở được. Lâm Tư Huyền không hề đi thay thẻ phòng mới theo như lời dặn của mình.

Hồ Tiểu Lộ đau đầu, bèn dìu Lâm Tư Huyền sang bên cạnh bình hoa:

– Anh, anh đợi ở đây nha, em đi tìm lễ tân, mà không biết bây giờ dưới đó có người trực không nữa.

Mới đi được vài bước thì nghe thấy phía sau có tiếng trầm đục. Quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Tư Huyền ngã sõng soài dưới đất, bình hoa lăn cùng cục.

Cũng may bình hoa trong khách sạn đều là đồ giả, chịu được va đập.

Khi Hồ Tiểu Lộ đang khó xử thì cửa phòng phía sau mở ra, quay đầu thì phát hiện người mở cửa là Trần Ký phòng 427.

Ấn tượng của Hồ Tiểu Lộ với biên kịch Trần đến giờ vẫn khá phức tạp. Một mặt hắn cảm kích Trần Ký chuyện gì cũng tự làm, chuyện mình làm được thì không bao giờ sai bảo nhân viên hậu cần; mặt khác thì hắn hơi sợ Trần Ký, càng những lúc thưa người thì hắn lại càng câu nệ. Trần Ký ít nói, không thể dò ra được cảm xúc của anh, bao quanh anh là một trường năng lượng đầy tính áp chế.

Chẳng hạn như bây giờ, ánh mắt của Trần Ký lạnh lùng và khó đoán, Hồ Tiểu Lộ bất giác xin lỗi:

– Xin lỗi biên kịch Trần, làm ồn đến anh sao? Tôi sẽ mau chóng xử lý.

Trần Ký hỏi:

– Cậu ta làm sao vậy?

– Uống say quá ấy mà. – Hồ Tiểu Lộ nói đến đây thì bản thân mình cũng hơi hồ nghi – Tôi cũng không ngờ nhóm anh Lâm lại uống đến mức này…

– Cậu ta là thế đấy. – Trần Ký ngắt lời – Không mở được cửa phòng à?

– Bị khử từ rồi. – Hồ Tiểu Lộ nói, do dự xin giúp đỡ – Biên kịch Trần, anh trông anh ấy hộ tôi một lúc được không? Chỉ vài phút thôi, tôi xuống dưới tìm lễ tân cái.

Trần Ký đẩy cửa phòng 427 ra:

– Dìu cậu ta vào trong rồi cậu đi đi.

Lúc Hồ Tiểu Lộ đi vào cửa thì hơi ngạc nhiên, căn phòng như chưa có ai vào ở vậy. Mọi thứ sạch sẽ tinh tươm, trên mặt bàn, trên kệ tủ được sắp xếp ngăn nắp đâu vào đấy, dưới sàn thì không có một vụn rác nào. Nhưng hắn không có thời giờ cảm gián, dìu Lâm Tư Huyền ngồi trên ghế rồi vội vàng xuống lầu.

Quả nhiên, quầy lễ tân không có ai, Hồ Tiểu Lộ gọi ba cuộc điện thoại cũng không có người bắt.

Hắn chửi tục một câu rồi lại sợ làm phiền biên kịch Trần lâu quá, quyết định lên phòng 427 đón Lâm Tư Huyền về phòng mình.

Nhưng hôm nay xác định là một ngày “ảo ma” rồi. Hồ Tiểu Lộ nhớ rất rõ là lúc mình đi thì Lâm Tư Huyền vẫn còn ngồi trên ghế, khi quay lại thì con ma men kia đã nằm trên giường rồi. Áo khoác thì vứt bừa dưới sàn, đôi chân chưa cởi giày thõng xuống bên mép giường, tư thế này để lộ phần eo vừa trắng vừa thon của cậu.

Theo bản năng, Hồ Tiểu Lộ dời mắt sang, nhìn thấy Trần Ký đang khoanh tay đứng trước giường quan sát người nằm trên giường.

Tiêu rồi, tiêu đời rồi, biên kịch Trần chắc chắn là người ưa sạch sẽ, Lâm Tư Huyền lại trèo thẳng lên giường như đây là phòng của mình, thế thì khác nào chọc tức biên kịch Trần đâu.

Hồ Tiểu Lộ đang đắn đo không biết nên nói đỡ thế nào thì con ma men kia đã tỉnh dậy, ngước mắt nhìn thấy người trước mặt ỉu xìu nói:

– Trần Ký, rót cho tôi cốc nước.

Trần Ký vẫn đứng im, Lâm Tư Huyền giãy mấy cái, hối:

– Mau lên đi.

Chắc chắn đây là ảo giác. Hồ Tiểu Lộ mắt chữ A mồm chữ O. Trong mắt hắn, Lâm Tư Huyền luôn là người giỏi quan sát sắc mặt người khác, đối xử với ai cũng dịu dàng, kính cẩn, sao uống rượu vào lại bắt đầu kênh kiệu thế này, không đúng, phải gọi là con nhà lính tính nhà quan, đũa mốc mà chòi mâm son.

Tình huống quá mức điên rồ khiến hắn không kịp phản ứng, Trần Ký đi tới trước bàn, rót một cốc nước từ ấm điện vừa đun xong cho con ma men ở trên giường.

Lâm Tư Huyền lù khù ngồi dậy, vừa chạm vào cốc là đã bật lên tiếng chửi:

– Hâm à, sao nóng thế.

Hơi thở yếu ớt, chửi cũng chẳng có tí khí thế nào, nghe như đang làm nũng vậy.

– Mới đun xong. – Trần Ký nói bằng giọng thản nhiên – Thổi đi hẵng uống.

– Không thổi nổi. – Lâm Tư Huyền đã rã rời – Anh thổi đi.

– … Tôi thổi! Để tôi thổi! – Cuối cùng Hồ Tiểu Lộ cũng hoàn hồn, cảnh tượng này ngày càng kỳ lạ, lý trí mách bảo hôm nay hắn buộc phải thổi cốc nước này. Hắn bước vội lên trước, định nhận lấy cốc nước – Biên kịch Trần, xin lỗi anh, quầy lễ tân không có người trực, tôi sẽ dẫn anh ấy đi ngay, anh đừng chấp nhặt với người say xỉn nhé.

Cốc còn chưa kịp chuyền tay thì Lâm Tư Huyền lại lên tiếng:

– Khó chịu quá đi, Trần Ký, cởi giày cho tôi.

Anh ta điên rồi.

Hồ Tiểu Lộ thầm nghĩ trong tuyệt vọng, chắc chắn anh ta điên rồi, còn mình thì toang rồi.

Hồ Tiểu Lộ đang nghĩ xem có cái gì trong phòng có thể chặn được miệng Lâm Tư Huyền không thì hắn cảm nhận được Trần Ký vỗ vai mình mấy cái.

– Cậu về đi. – Trần Ký hất hất cằm về phía cửa – Nhớ đóng cửa lại.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.