– Nước đâu? Tôi khát. – Con ma men lại quấy nữa rồi.
Có vẻ như cậu thật sự thấy khó chịu, mặt nhăn như bị, tay cứ gãi lấy gãi để cái cổ. Thùy tai và khuỷu tay cậu đỏ lừ, Lâm Tư Huyền trước giờ vẫn luôn như thế, uống kém nhưng không thể hiện ra mặt, duy chỉ có các đoạn khớp là lên màu.
Trần Ký thổi nước cho nguội rồi đưa cốc sang.
Hai tay Lâm Tư Huyền cảm nhận được độ ấm, khá hài lòng với cung cách phục vụ lần này, uống liền hai hớp rồi chuyển sang nhu cầu tiếp theo:
– Giày, chân tôi đau quá.
Trần Ký nhìn xuống chân cậu, vẫn là đôi giày không đúng kích cỡ của cậu mà tổ trang phục cho mượn lúc quay phim. Khi Trần Ký cởi giày cho cậu thì nhìn thấy vết trầy sau gót, chỗ mắt cá cũng có vài vết trầy vừa lành, vì màu da ở đó trắng bất thường.
Lâm Tư Huyền như được vớt từ vò rượu ra vậy, cả người sực nức mùi rượu. Rốt cuộc cũng thoát khỏi gông cùm trên chân, Lâm Tư Huyền cuộn tròn mình vào trong chăn, vẫn còn thấy có chỗ nào đó sai sai:
– Điện thoại đâu? Điện thoại tôi đâu rồi?
Trần Ký nhặt áo khoác của Lâm Tư Huyền từ dưới đất lên, trong túi áo khoác ngoài điện thoại thì còn có một bao thuốc lá chỉ còn lại vỏn vẹn vài ba điếu.
Lâm Tư Huyền lấy được điện thoại của mình, mơ màng mở ứng dụng ghi âm, ấn hai cái rồi thắc mắc:
– Hỏng rồi à? Sao chỉ có bộ đếm giờ mà không chuyển sang báo thức được…
Trần Ký nhìn con ma men không phân biệt được hai ứng dụng, không thèm đưa tay giúp đỡ.
Con ma men ban nãy uống nước còn cầm không vững cốc, đuôi tóc dài xõa tung có vẻ hơi ướt. Đột nhiên Trần Ký nhớ tới Lâm Tư Huyền hồi cấp ba cực kỳ ghét dầm mưa, một tí cũng không được. Cậu cũng không thích cả người mình dính nước, ghét cái cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo đó. Nhưng mới nãy khi xem đoạn phim quay hình hôm nay, Ninh Phái vừa hô “Cắt”, ba nhân viên hậu cần và trợ lý đều chạy về phía Tạ Lạc Duy, sợ cậu ta lại bị bỏng vì đạo cụ tạo hiệu ứng cháy nổ, Lâm Tư Huyền thì lặng lẽ bò từ dưới hồ nước lên, không dám hó hé một câu gì, đợi tròn một phút mới có người đưa khăn tới, sau đó mỉm cười nói cảm ơn.
Điện thoại của con ma men là mẫu từ bốn, năm năm trước. Tuy Trần Ký không hút thuốc nhưng những nhà văn anh quen hầu như ai cũng có thói quen xấu này, nên anh có thể nhận ra đó là loại thuốc rẻ tiền nhất.
– Lâm Tư Huyền. – Trần Ký lên tiếng – Tôi tưởng cậu chỉ ra vẻ thảm hại thôi, không ngờ cậu thật sự sống thảm hại như vậy.
Với tình trạng hiện giờ của Lâm Tư Huyền thì cậu không thể nào hiểu được câu nói không hề ngắn này, chỉ có thể tóm từ khóa được lặp lại hai lần trong đó:
– Thảm? Ai thảm? Tôi sống tốt lắm đó nha.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Vẫn còn hai điểm mà Lâm Tư Huyền chưa thể thay đổi, một là không ngừng nói dối, hai là uống rượu kém đến mức khó tin. Nghèo kiết xác ra rồi mà vẫn không chịu từ bỏ lối sống chìm đắm trong rượu chè, thuốc lá, sắc dục, nhìn đâu cũng thấy nông nổi.
Mấy năm nay Trần Ký cũng từng thấy khá nhiều nhân vật kiểu này, nhưng không một ai giống Lâm Tư Huyền cả, mạng lưới quan hệ rộng rãi như vậy mà chẳng tìm được cho mình tài nguyên nào.
– Nhậu nhẹt bao nhiêu bữa, gặp gỡ bao nhiêu người… – Biểu cảm của Trần Ký không hề thay đổi, trông như thật sự đặt câu hỏi, nhưng giọng điệu thì nghiêm trọng hơn hỏi han – Sao thành ra nông nỗi này?
– Nhậu? Nhậu gì? – Lâm Tư Huyền vẫn chỉ hiểu được vài chữ, giọng nỉ non – Hôm nay không đi nữa, lát tăng hai phải đi karaoke…
Vế sau cậu nói yếu nhớt, Trần Ký ghé lại gần để nghe rõ hơn nhưng lại nghe thấy hai tiếng kêu “chị Huệ”.
Xem ra Lâm Tư Huyền buồn nôn rồi, Trần Ký nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ dưới cằm cậu, tay còn lại xách cậu đi vào phòng vệ sinh. Xách gáy tên này còn khỏe hơn xách một cái loa, xương cốt cậu cứ như nhẹ hơn người bình thường nữa.
Đến khi Lâm Tư Huyền nôn ra tay mình thì Trần Ký mới hiểu được nguyên nhân cậu nhẹ cân. Cậu nôn ra chỉ toàn là nước chua, có lẽ bữa tối chỉ gắp vài miếng tượng trưng. Hồi cấp ba đã ăn uống không điều độ, chỉ khoái mỗi đồ ngọt, bây giờ có khi còn vô lề vô lối hơn.
Anh ấn đầu con ma men vào bồn rửa tay để nôn cho hết, tiện thể xối rửa gương mặt dơ dáy và bàn tay bẩn thỉu của mình. Có vẻ Lâm Tư Huyền đã được giải thoát một chút, ngồi xụi lơ trên bồn cầu.
Quần áo hết cứu rồi. Trần Ký đi ra tủ quần áo lựa lấy một cái áo thun rồi đặt một bên, sau đó ngồi xổm xuống để cởi khuy áo Lâm Tư Huyền.
Không ngờ đến bước này lại bị đối phương ngoan cố chống cự. Lâm Tư Huyền nói chuyện còn chẳng rõ chữ, nhưng Trần Ký vừa chạm tới ngực cậu thì cậu đã giãy:
– Đừng mà, tôi… tôi…
Trần Ký muốn phì cười.
Thả thính thì mượt lắm, WeChat không rõ đối tượng mà vẫn tán tỉnh được, bây giờ thì lại giả bộ trinh tiết trong sáng lắm.
Người ngồi dưới đất vẫn còn đang phản kháng, đầu đập vào bồn rửa tay cũng không có cảm giác gì, chân thì đã vươn tới dưới thân mình từ lúc nào không biết. Trần Ký lạnh lùng nói:
– Lâm Tư Huyền, ngồi yên.
Lâm Tư Huyền lập tức dừng động tác.
Trần Ký thừa biết mấy cái trò miệng hùm gan sứa của cậu. Tuy Lâm Tư Huyền vẫn sai bảo anh theo thói quen, nhưng lần đầu tiên anh động tay động chân với cậu ở bệnh viện, đôi con ngươi của cậu trợn trừng lên trong vô thức, như là hoảng sợ, như là lúng túng, sau đó điều chỉnh sắc mặt ngay tức khắc, tiếp tục câng cái mặt lên trời.
Hôm nay bị anh dọa nghiêm trọng hơn lần trước nên khù khờ tới giờ chưa hết.
Trần Ký buông tay ra, đứng dậy ra lệnh:
– Tự cởi đi.
Lâm Tư Huyền hơi giật mình, sau đó chậm rãi cởi cái khuy mình giữ khư khư lúc nãy ra, sau đó từ từ cởi cả những khuy khác.
Quét mắt nhìn một lượt, thấy gấu quần cậu cũng ướt, Trần Ký tiếp tục bảo:
– Cả quần nữa.
Lần này Lâm Tư Huyền đơ ra lâu hơn, Trần Ký phải thúc giục:
– Mau lên.
Lâm Tư Huyền lại c.ởi quần ra.
Phòng vệ sinh không có điều hòa, cả mảng da thịt lớn lồ lộ ra ngoài làm Lâm Tư Huyền bất giác co rúm người lại như con tôm luộc. Cậu ôm chân mình, ngước lên nói:
– Lạnh quá.
Trần Ký ném quần áo cho cậu. Lâm Tư Huyền cứ giở qua giở lại cái áo thun, Trần Ký nhìn cậu chui đầu ra từ tay áo cũng không thèm chỉnh lại cho cậu, thế là cái áo trở thành kiểu cổ cao bẹo hình bẹo dạng, làm Trần Ký lại lần nữa nhớ tới hồi xưa Lâm Tư Huyền say rượu, cậu tự làm tay mình kẹt trong bàn xếp, Lâm Tư Huyền bây giờ cũng khờ y hệt vậy:
– Sao lại thiếu một tay? Cái áo này táo bạo quá.
Trần Ký không dư hơi thảo luận về phong cách thời trang với cậu, anh đi ra chỗ tủ gần cửa phòng tìm máy sấy tóc.
Tóc anh ngắn nên thường không cần sấy, vậy nên tìm hơi tốn thời gian. Khi quay trở lại thì phát hiện Lâm Tư Huyền không biết bằng cách nào đã mặc đúng quần áo rồi. Nhưng tin xấu là cậu đã mở gói viên giặt quần áo và đang bỏ một viên vào miệng, chắc mẩm là miệng đắng quá nên tưởng nhầm là kẹo trái cây đây mà.
Trần Ký nhào tới bạnh miệng cậu, lấy viên giặt ra, may là vẫn chưa nuốt. Một tay Trần Ký vứt viên giặt đi, tay còn lại thì sục sạo trong cái miệng hư hỏng kia, động tác có phần thô bạo, Lâm Tư Huyền không kiềm được mà rỉ ra một tiếng “A”. Sau khi xác nhận không còn cặn nào bị bỏ sót, Trần Ký mới thu tay về. Trên tay anh toàn là nước dãi vừa trơn vừa nhầy, y hệt như thứ chất lỏng chảy ra từ khóe miệng Lâm Tư Huyền.
Trần Ký mặt không cảm xúc chùi nước trên tay mình lên mặt Lâm Tư Huyền, lòng bàn tay thì chùi lên mặt trái, mu bàn tay thì chùi lên mặt phải. Cổ áo thun vừa mới thay nay lại ướt nữa rồi.
– Cậu bẩn thật đấy. – Trần Ký nói – Đứng dậy, đi về giường.
Lâm Tư Huyền chống tay xuống đất trong vô thức, nhưng không đủ sức để đứng dậy. Cậu lại ngước lên, có lẽ đến bản thân cậu cũng không phân biệt đây là mệnh lệnh hay là cầu xin:
– Tôi không dậy được, bế tôi.
*
Khi bị ném xuống giường, Lâm Tư Huyền cảm nhận được sự lâng lâng rõ rệt.
Có lẽ là đệm giường mềm mại quá, cũng có thể là đầu óc không còn tỉnh táo nữa, cũng có thể là người đã ném cậu đang rất muốn vứt toẹt cậu đi. Chắc là vế cuối cùng rồi, vì mới nãy còn có người chê cậu bẩn mà.
– Uống bao nhiêu? – Trần Ký hỏi.
– Không nhớ. – Có lẽ là chưa từng ghi nhớ.
– Tại sao tối nay lại uống rượu?
Dường như có rất nhiều lý do, nhưng nhất thời chưa tổng kết ra được.
– Vì Bành Kiêu… Vì Tô Hồng Đào… – Cậu nói được vài chữ rồi thôi, người đặt câu hỏi cũng làm thinh hồi lâu.
Khi màn cật vấn được khởi động lại thì đã chuyển sang chủ đề khác:
– Tại sao hồi xưa lại bị cho thôi học?
Lâm Tư Huyền nhăn mày, không quá mong muốn chạm vào vùng hồi hải mã đó.
– Cậu đã phạm lỗi gì?
Phạm lỗi gì ư? Lâm Tư Huyền nói:
– Tôi không nhớ.
Trần Ký không hỏi nữa. Có vẻ anh không hài lòng với đáp án này, quay người dợm đi.
Trước giờ Trần Ký rất ghét Lâm Tư Huyền, rất ghét người nói dối, nếu cộng cả hai lại thì người anh ghét nhất chính là Lâm Tư Huyền nói dối.
Nhưng lúc nãy cậu thật sự không nói dối, cậu thật sự không biết bản thân mình đã phạm lỗi gì. Mà không chỉ có việc bị cho thôi học, mấy năm nay cậu cũng không biết rốt cuộc mình đã đi sai bước nào mà lại thành ra oái oăm như ngày hôm nay. Cho dù cậu có xây một cái tòa án trong lòng mình thì cũng không biết nên xử phạt bản thân như thế nào nữa.
Nỗi xót xa dâng ngập lòng, Lâm Tư Huyền vô thức túm lấy vạt áo anh.
Anh không được đi.
Tôi không nói dối, anh không được đi.
Lâm Tư Huyền muốn nói như vậy, nhưng những câu này nằm trong bộ từ cấm của cậu, dây thanh quản của cậu đình công, chỉ có mấy ngón tay yếu xìu vô vọng níu lại mảnh vải kia.
– Cậu làm gì vậy?
Lâm Tư Huyền mở miệng ra nhưng không rặn ra được âm thanh nào.
Trần Ký vươn tay ra. Sức Lâm Tư Huyền quá yếu, chỉ đành trơ mắt nhìn những ngón tay của mình bị gỡ ra một cách dễ dàng.
Không nói được, cũng không khóc được, Lâm Tư Huyền rất bí bách. Trong lúc nguy cấp, cậu dồn hết chút sức lực cuối cùng, ngồi dậy cắn một phát vào tay Trần Ký. Cậu cắn rất tợn, cứ như muốn xé miếng thịt kia để lại đây.
Trần Ký không hề cảm thấy khiếp sợ, chỉ lãnh đạm hỏi:
– Cậu khùng hả?
Lâm Tư Huyền nhả ra, trên tay Trần Ký vẫn còn dấu răng rõ mồn một, Lâm Tư Huyền thấy thế mới cười toe toét.
Bàn tay in dấu răng kia nhấc cằm Lâm Tư Huyền lên, hỏi:
– Cậu biết tôi là ai không?
Đương nhiên là biết. Tôi có say đâu.
Lâm Tư Huyền nghĩ câu hỏi này đang chế nhạo mình, thế là đáp rất lanh:
– Tên anh mà anh cũng quên à? Anh là Trần Ký.
Không biết cái tên này đã chạm vào dây thần kinh nào, Lâm Tư Huyền ngoẹo đầu, trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
– Trần Ký, tôi cực kỳ ghét anh.
– Vậy sao? – Dường như Trần Ký không hề lấy làm lạ.
Bàn tay kia rời khỏi cằm Lâm Tư Huyền, lộn phải cổ áo thun bị gấp vào trong.
Đành chịu, Lâm Tư Huyền nhủ bụng, đúng là cái đồ ưa sạch sẽ mắc bệnh OCD.
Chưa đợi cậu đánh giá xong, Trần Ký đã túm cổ áo cậu lên, cúi người xuống dán môi vào vành tai cậu.
Trần Ký dùng tư thế thân mật để nói:
– Trùng hợp thật, Lâm Tư Huyền, tôi cũng ghét cay ghét đắng cậu.