Cùng lúc đó, Kiều Trân Trân cảm thấy thắt lưng mình bị một vật cứng gí vào, cái túi trên tay cũng bị người đàn ông kia giật mất, miệng hắn ta còn nói rất thân thiết:
“Chị ơi, chị đừng lo, để em cầm giúp chị.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trân Trân: !!?
Đây là tình huống gì? Thứ trên thắt lưng kia, hẳn không phải là s.ú.n.g như cô vô thức nghĩ chứ? Nước Hoa Hạ không phải cấm s.ú.n.g sao? Kiều Trân Trân cả hai kiếp đều chưa từng thấy s.ú.n.g thật, đây... hẳn là đồ giả chứ?
Lúc đầu Kiều Trân Trân còn ngây thơ cho rằng đối phương chỉ muốn cướp của, dù sao trong túi cũng chẳng có gì đáng giá, muốn lấy thì cứ lấy đi, chỉ mong đối phương nhanh chóng thả cô ra.
Bị người ta dùng s.ú.n.g chỉa vào đầu cướp của, cô vẫn là lần đầu tiên, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Kiều Trân Trân không định chống cự, mà quyết định phá tài tiêu tai, tùy cơ ứng biến.
Nhưng rất nhanh, Kiều Trân Trân phát hiện sự việc không đơn giản như cô tưởng.
Kiều Trân Trân bị chúng đưa đến một căn nhà cấp bốn đơn sơ, sau đó, chỉ thấy chúng lấy ra một chiếc điện thoại, hung dữ nói:
“Gọi điện cho Tống Cẩn.”
Đối phương có thể trực tiếp nói ra tên Tống Cẩn, Kiều Trân Trân liền hiểu ra đây không phải là một vụ cướp đơn thuần, rất có thể là hành động có chủ đích nhắm vào nhà cô, nhắm vào Tống Cẩn.
Chỉ là Tống Cẩn đã rời khỏi căn cứ Côn Bằng hơn nửa năm rồi, những tài liệu mật cần nộp cũng đã nộp hết rồi, đáng lý ra không có gì đáng để người ta đối xử như vậy, những người này rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc này Kiều Trân Trân đã bình tĩnh lại sau sự kinh ngạc và sợ hãi ban đầu, giờ cô lo lắng nhất không phải là bản thân mình, mà là những đứa trẻ còn ở sở thú, không biết những người này có làm gì bọn trẻ không.
Thế là Kiều Trân Trân đợi điện thoại vừa kết nối, liền vội vàng hét vào ống nghe:
“Nhanh đến sở thú cứu bọn trẻ!”
Vừa dứt lời, Kiều Trân Trân đã bị người ta đá ngã xuống đất, cái điện thoại trên tay cũng bị giật mất.
Cô gái cầm lấy điện thoại, không thèm để ý đến lời Tống Cẩn nói trong đó, lạnh lùng nói:
“Chuẩn bị đầy đủ tài liệu về radar tàng hình, nếu không, vợ anh có thể sẽ biến mất mãi mãi.”
Sau đó, không biết Tống Cẩn nói gì, chỉ nghe cô gái nói:
“Đừng hù dọa chúng tôi, nguồn tin của chúng tôi rất đáng tin cậy, anh đừng hòng cãi chày cãi cối, dù sao cũng cho anh ba tiếng chuẩn bị tài liệu, chúng tôi sẽ liên lạc lại, anh tốt nhất đừng giở trò, nếu không…”
Sau khi cúp điện thoại, cô gái đi đến trước mặt Kiều Trân Trân, nhìn cô từ trên cao xuống, không biết lấy đâu ra một bộ quần áo rách rưới, rồi ném vào người Kiều Trân Trân, mặt không cảm xúc nói:
“Thay vào!”
Kiều Trân Trân cũng không làm bộ làm tịch chống đối với đối phương, cô nhịn đau xoa xoa bụng, rồi đi đến góc nhà, nhanh chóng thay quần áo, hai người trong phòng nhìn chằm chằm cô suốt, kể cả người đàn ông kia.
May mà hôm nay Kiều Trân Trân mặc một chiếc áo ba lỗ bên trong nên dù cởi áo sơ mi bên ngoài cũng không sao, thế này còn kín đáo hơn cả đồ bơi thời hiện đại nhiều.
Cô gái thấy Kiều Trân Trân suốt quá trình không nói lời nào, thay quần áo cũng không ngượng ngùng, liền hừ lạnh một tiếng: