Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 214: Chương 214




“Nếu cô cứ ngoan ngoãn như vậy, chúng tôi cũng không làm khó cô, chỉ cần chúng tôi lấy được thứ mình muốn, tự nhiên sẽ thả cô đi.”

Đối với lời này, Kiều Trân Trân không tin một chữ, cô đã nhìn thấy mặt bọn chúng, loại chuyện này trên tivi đều nói rồi, lộ mặt là chết.

Nhưng cô cũng không sợ, nếu thật sự đến lúc bất đắc dĩ thì trốn vào không gian là được, mặc dù có thể sẽ bại lộ không gian nhưng dù sao cũng tốt hơn là mất mạng.

Nội dung cuộc điện thoại vừa nãy, Kiều Trân Trân cũng nghe thấy, cái gì mà radar tàng hình chứ, cô chưa từng nghe Tống Cẩn nhắc đến nhưng đối phương đã có được tin tức, còn bắt cô đi, chắc là Tống Cẩn đang làm công tác bảo mật gì đó.

Còn những người bắt mình, rõ ràng là đặc vụ rồi, nếu không thì ai lại đi điều tra loại tin tức này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thảo nào lúc đầu những người lãnh đạo ở căn cứ lại dễ dàng cho Tống Cẩn đi như vậy, hóa ra chỉ là đổi chỗ làm việc mà thôi.

Bây giờ Kiều Trân Trân chỉ mong Tống Cẩn có thể nhanh chóng đến sở thú đưa bọn trẻ về nhà, hy vọng những tên đặc vụ này không động đến chúng.

Bên phía Tống Cẩn, sau khi nhận được điện thoại của Kiều Trân Trân, anh đã rất sợ hãi, lúc đó anh đang ở xưởng điều chỉnh một loại máy nông nghiệp mới, nghe thấy giọng nói của Kiều Trân Trân, anh suýt bị máy cắt đứt tay.

Radar tàng hình là một nghiên cứu mà anh đã bắt đầu từ thời đại học, bên căn cứ Côn Bằng không biết, vì sau khi xin phép, anh đã không báo cáo dự án này cho căn cứ, ngay cả sau khi xảy ra chuyện của Vân Thư, anh bị buộc phải rời đi, thầy Cố và Triệu Đại Cương đến tìm anh, yêu cầu anh tiếp tục bí mật nghiên cứu đề tài này.

Cuối cùng vào tháng trước đã đạt được bước đột phá và đã thử nghiệm thành công trên máy bay chiến đấu kiểu 81 của quân đội.

Mức độ bảo mật của việc này rất cao, chỉ có thầy Cố, Triệu Đại Cương và Hạ Sơn biết anh tham gia vào công việc này, anh tuyệt đối tin tưởng ba người này, không thể là ai trong số họ phản bội mình.

Vậy thì bọn đặc vụ đã lấy được tin tức đáng tin cậy từ đâu?

Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về những điều này, việc cấp bách nhất là phải cứu Kiều Trân Trân và bọn trẻ về.

Tống Cẩn vội báo chuyện này cho Triệu Đại Cương, còn mình thì lái xe đến sở thú.

Mặc dù Tống Cẩn chạy quá tốc độ suốt chặng đường nhưng khi đến sở thú thì cũng đã nửa tiếng sau, lúc này Kiều Trân Trân đã mất tích hơn hai tiếng, bọn trẻ dường như cũng phát hiện không thấy cô đâu, đang tìm khắp vườn thú.

Tống Tiểu Bảo là người đầu tiên nhìn thấy Tống Cẩn, cậu bé khóc chạy đến, hét lên:

“Ba ơi, mẹ mất tích rồi.”

Tống Cẩn ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai, mắt đảo khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra một người khả nghi ở hướng đông nam, đối phương mặc thường phục, sau khi nhìn thấy Tống Cẩn thì gật đầu với anh rồi đi.

Vừa nãy khi Tống Cẩn đỗ xe ở cổng, anh đã nhận được điện thoại của Triệu Đại Cương, nói rằng bọn trẻ không sao nhưng để phòng ngừa bất trắc, ông chỉ cử người bảo vệ bọn trẻ xung quanh, không kinh động đến mọi người, người vừa nãy hẳn là một trong những đồng đội cố ý xuất hiện để chứng minh thân phận với Tống Cẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.