Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 253: Chương 253




Hôm đó, Tống Cẩn tan làm về nhà, sau khi rửa tay thay quần áo ở nhà, như thường lệ, anh bế bé Tống Hữu Hữu trêu đùa một lúc, rồi nói với Kiều Trân Trân: “Hình như thầy được chuyển về thủ đô rồi.”

Kiều Trân Trân đang dọn cơm cùng chị Triệu nghe thế, cười nói: “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Hay là mời thầy Cố đến sống ở nhà mình luôn đi?”

Dịp tết năm ngoái, thầy Cố lần đầu đến Tứ hợp viện đã hết lời khen cảnh vật ở đây. Ông ấy cứ liên tục nói ngưỡng mộ Triệu Đại Cương được sống một nơi tốt như vậy, lúc đó, Kiều Trân Trân cũng trêu lúc nào thầy Cố cũng xin chuyển về thủ đô ở cùng họ luôn đi.

Lúc đó, tuy thầy Cố nói không đồng ý nhưng trong lòng vẫn rất vui. Không ngờ, chưa đầy một năm, thầy Cố thật sự được chuyển về thủ đô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn chủ động đi lấy bữa tối của Tống Hữu Hữu, vừa đút con gái ăn vừa nói: “Không cần đâu, thầy Cố được chuyển đến Viện Khoa học Trung Quốc rồi, viện đã phân cho thầy Cố một căn biệt thự nhỏ.”

Với thân phận và những đóng góp của thầy Cố cho đất nước, Kiều Trân Trân cũng không ngạc nhiên khi tổ chức sắp xếp như vậy. Trước giờ cô chưa từng lo thầy Cố không có chỗ ở, nhưng chủ yếu là dù được phân biệt thự nhỏ thì một mình thầy Cố ở cũng rất cô đơn, ở Tứ hợp viện sẽ tốt hơn, bình thường mọi người cũng có thể trông nom lẫn nhau.

Mặc dù thấy Triệu Đại Cương và Cố Học Trung cứ gặp nhau thì sẽ cãi nhau ầm ĩ nhưng tình cảm của hai ông già rất tốt. Cãi nhau là sống chung đặc biệt của hai người, càng cãi nhau nhiều thì hai người càng thân thiết.

Nhưng Kiều Trân Trân còn chưa kịp nói thì đã nghe Tống Cẩn nói: “Đã tìm thấy con trai và con dâu của thầy rồi.”

“Sao cơ? Tìm thấy con trai thầy Cố rồi sao?”

Đây quả là chuyện đáng mừng. Năm đó loạn lạc, thầy Cố và con trai Cố Văn Lễ buộc phải xa cách, sau này nghe nói cả nhà Cố Văn Lễ đã sang nước M. Vốn tưởng sau bao nhiêu năm họ sẽ không được đoàn tụ nữa, không ngờ, trời không phụ lòng người, cả nhà Cố Văn Lễ đã trở về.

“Thế thì tốt quá, giờ chắc chắn thầy Cố rất vui mừng.” Kiều Trân Trân còn nghĩ đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau ăn mừng một bữa.

“Đúng vậy, đây vốn là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của thầy, cuối cùng giờ cũng thành sự thật rồi.”

Triệu Đại Cương cũng rất vui khi thấy Cố Học Trung có thể đoàn tụ với gia đình. Ông ấy là người hiểu rõ cảm giác sống một mình qua ngày, đặc biệt ở tuổi của họ, cho dù có giàu có đến đâu cũng không thể bù đắp được sự trống trải trong lòng.

Từ khi chuyển đến Tứ hợp viện sống cùng Tống Cẩn và Kiều Trân Trân, ông ấy mới dần hiểu ra tuy ngày nào cũng đủ cơm ba bữa nhưng những ngày tháng này thật sự rất khác với những ngày tháng kia.

Riêng ông ấy cũng từng lén gợi ý với Cố Học Trung, bảo ông ấy xin chuyển công tác rồi đến sống cùng ông ấy trong Tứ hợp viện, ở đâu làm nghiên cứu cũng được, không nhất thiết phải ở mãi ở Thiểm Bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.