Thật ra hai người cũng từng cùng nhau cân nhắc xem có những đơn vị nào ở thủ đô có thể nhận họ nhưng không ngờ hai người mới thực hiện một nửa kế hoạch thì Cố Văn Lễ lại bỗng nhiên trở về nước.
Mặc dù lần này Cố Học Trung có lẽ không thể đến sống trong Tứ hợp viện nhưng tìm lại được con trai mình còn tốt hơn bất cứ chuyện gì. Hơn nữa không chỉ có con trai Cố Văn Lễ mà ông ấy còn có cả cháu trai, giờ đã mười tuổi.
Lúc Cố Học Trung gọi điện báo tin vui còn nói: “Tôi tìm được cả con trai lẫn cháu trai, giờ tôi c.h.ế.t cũng nhắm mắt được rồi.”
Vào tháng 12, Kiều Trân Trân đang hun thịt ở ngoài sân, toàn bộ thịt lợn đều được nuôi ở quê mua về, thịt săn chắc, ăn ngon, sau khi ướp gia vị thì có thể ăn trong một năm. Kiều Trân Trân còn cố tình làm nhiều hơn để có thể mang đi biếu người khác, ví dụ như thầy Cố.
Con dâu thầy Cố vừa về thủ đô, chắc chắn cô ta không kịp chuẩn bị những thứ này. Tống Cẩn cũng coi là một nửa con trai thầy Cố, đương nhiên Kiều Trân Trân phải suy nghĩ.
Hôm nay là ngày cả nhà thầy Cố chính thức lên thủ đô. Tống Cẩn đã lái xe đến nhà ga đón họ, lát nữa Kiều Trân Trân sẽ đưa các con đến thẳng căn biệt thự nhỏ đó sau.
Căn biệt thự nhỏ này là ngôi nhà được Viện Khoa học Trung Quốc phân cho thầy Cố, nằm trong khu nhà của chính phủ. Tuy lúc phân nhà, những người trong viện chỉ giúp chuẩn bị một vài đồ dùng cần thiết, hầu hết những thứ còn lại đều do Tống Cẩn và Kiều Trân mua sắm giúp.
Thầy Cố đã báo trước với Viện Khoa học Trung Quốc bảo họ giao chìa khóa cho Tống Cẩn giữ. Viện Khoa học Trung Quốc biết mối quan hệ giữa Tống Cẩn và thầy Cố nên đương nhiên không phản đối gì.
Tối nay, Kiều Trân Trân vốn định sắp xếp bữa cơm đầu tiên sau khi thầy Cố về thủ đô sẽ đi ăn ở ngoài nhưng thầy Cố lại gọi điện nói không cần tốn kém quá, còn nhất quyết đòi về căn biệt thự nhỏ trong khu nhà của chính phủ để ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trân Trân định nói về thật ra ăn ở biệt thự nhỏ cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, mà còn phải mua thức ăn nấu cơm, rất tốn công. Nhưng Kiều Trân Trân cũng chiều theo ý của thầy Cố, cô đưa chị Triệu đi cùng để phụ, dù sao thì nhiệm vụ chính của cô bây giờ là trông bé Tống Hữu Hữu.
Mặc dù Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng có thể trông em gái giúp nhưng Kiều Trân Trân vẫn không yên tâm. Đứa bé xinh xắn như búp bê này vừa ngoan vừa mềm mại, Kiều Trân Trân cô chơi còn chưa đủ thì sao để hai thằng nhóc Tống Đại Bảo thúi kia chơi được.
Không, không phải chơi, là trông trẻ...
Tống Đại Bảo & Tống Tiểu Bảo: Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là bịa chuyện.
Lúc nào Tống Cẩn bên kia cũng giữ liên lạc với Kiều Trân Trân bên này nên Kiều Trân Trân đã tính toán thời gian để chuẩn bị sẵn thức ăn, cả nhà thầy Cố đến thì ăn đồ vẫn còn nóng hổi.
Ngoài cửa có tiếng ô tô, sau đó nghe thấy giọng nói vui vẻ của thầy Cố, Kiều Trân Trân biết họ đã về nên dẫn các con ra đón.
thầy Cố mặc áo khoác bông màu đen, sắc mặt hồng hào, không hề có vẻ mệt mỏi sau chuyến đi dài, đúng như câu nó, người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn khởi theo.