Nhưng cho dù Triệu Mai này không phải là người giúp việc của nhà họ thì cô ấy cũng là người giúp việc, hơn nữa chồng của Kiều Trân Trân lại là học trò của ba chồng cô ta, không chừng thấy ba chồng cô ta vào Viện Khoa học Trung Quốc nên vội đến nịnh bợ.
Cũng như hôm nay, vừa đón đưa bằng xe, vừa nấu cơm dọn dẹp, chẳng phải là nịnh bợ sao.
Với một người muốn nịnh bợ nhà họ thế mà người giúp việc nhà cô ấy lại dám nói chuyện với cô ta như vậy, Văn Cầm suýt không nhịn được mà đập bàn.
Lúc này, Kiều Trân Trân vừa từ trong bếp đi ra, sau đó nhìn thấy sắc mặt của Văn Cầm và chị Triệu đều hơi không vui nhưng cô vô thức không hỏi thẳng mà mỉm cười nói với Văn Cầm: “Chị dâu Cố, trời cũng tối rồi, ngày mai bọn trẻ còn phải đi học nên em đưa chúng về trước. Hôm nay chị cũng vất vả rồi, chị đi ngủ sớm đi.”
Sau đó, cô cũng không đợi Văn Cầm nói gì mà trực tiếp gọi Triệu Mai đưa bọn trẻ lên xe trước, còn mình thì đi về phía phòng khách đỡ Tống Cẩn.
Trước khi đi, Tống Cẩn còn mơ màng chào Văn Cầm: “Chị dâu không cần tiễn đâu, chúng tôi tự đi được.”
Văn Cầm:... Có ma mới muốn tiễn cậu! Quả nhiên đến từ nông thôn, không hiểu lễ nghĩa, ngay cả người giúp việc cũng không muốn cho, hừ, ngày mai tôi tự đi thuê một người, không thèm nhà các anh!
Nhìn hai hộp cơm trên bàn, Văn Cầm càng nghĩ càng thấy khó chịu, sau đó, đưa tay hất một cái, hai hộp cơm rơi xuống đất, trên đất lập tức toàn dầu mỡ, nhìn thấy vô cùng khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Cố Học Trung thức dậy thấy dầu mỡ và thức ăn thừa trên sàn nhà ăn thì quay lại nói với Văn Cầm: “Tiểu Văn, chuyện gì thế này? Mau dọn dẹp đi, nếu không lát nữa không cẩn thận giẫm lên ngã thì sao?”
Văn Cầm: ...
...
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ nhỏ Văn Cầm đã lớn lên trong gia đình trí thức, cưới Cố Văn Lễ cũng được coi là môn đăng hộ đối. Cô ta vốn tưởng có thể sống cả đời an nhàn, không lo cơm ăn áo mặc nhưng không ngờ tai họa lại ập đến.
Nhà Văn Cầm có một người cậu là sĩ quan của Quốc dân đảng, sau đó chạy trốn sang Đài Loan, trong tình hình hỗn loạn lúc bấy giờ thì đây chính là tai họa c.h.ế.t người. Vài người em họ, em gái họ trong nhà cô ta đều bị ép ly hôn với chồng, Văn Cầm cũng luôn lo lắng Cố Văn Lễ sẽ bỏ rơi mình.
Trong tình hình lúc bấy giờ thì chuyện này rất bình thường, rất nhiều gia đình đều chọn ly hôn để tránh bị liên lụy, còn có cả những người tuyên bố cắt đứt quan hệ cha mẹ con. Lúc đó Văn Cầm vô cùng sợ hãi, cô ta là một người phụ nữ, chưa từng đi làm ở ngoài ngày nào, nếu ly hôn thì cô ta sống thế nào.
Cũng may Cố Văn Lễ vẫn còn lương tâm, anh ấy không chọn bỏ rơi cô ta mà định đưa cô ta ra nước ngoài lánh nạn.
Vốn tưởng đã thoát khỏi kiếp nạn, khi ra nước ngoài Văn Cầm mới phát hiện không có cảnh khốn cùng nhất, chỉ có cảnh khốn cùng hơn mà thôi.
Ở trong nước, ít nhất cô ta còn có thể trốn trong nhà, che gió che mưa, tuy lương thực không nhiều như trước nhưng cũng có thể ăn no.
Nhưng đến nước ngoài, không chỉ không được ăn no mà thậm chí bọn họ còn không có chỗ ngủ, vì ngày đầu tiên họ đến nơi bọn họ đã gặp phải trộm.