Tống Cẩn: “Đúng vậy, thầy, anh Văn Lễ, chỉ cần người còn ở đây thì chắc chắn ngày tháng sau này sẽ ngày càng tốt hơn.”
Mọi người vừa ăn cơm vừa uống rượu, vừa khóc vừa cười, cuối cùng cả người lớn lẫn trẻ con đều đỏ hoe mắt, đám người đàn ông của thầy Cố đều say khướt.
Kiều Trân Trân vẫn đang trong thời gian cho con bú, hơn nữa lát nữa còn phải lái xe về nhà nên cô không uống rượu.
Đợi Tống Cẩn dìu thầy Cố và Cố Văn Lễ về phòng nghỉ ngơi, Kiều Trân Trân và chị Triệu đang vội dọn dẹp nhà ăn. Thức ăn hôm nay chuẩn bị khá thịnh soạn, hai món mặn còn thừa lại rất nhiều, chị Triệu dùng hộp cơm sạch đựng gọn vào, chuẩn bị để cho đám người thầy Cố ăn vào ngày mai.
Lúc này vợ của Cố Văn Lễ là Văn Cầm vừa từ nhà vệ sinh đi ra, chị Triệu thấy cô ta thì chỉ vào hộp cơm trên bàn, nói: “Đồng chí Văn, hai món này ăn không hết, ngày mai cô hâm nóng lại rồi ăn, tôi cất trong tủ bếp cho cô.”
Lát nữa Triệu Mai cũng về Tứ hợp viện với Kiều Trân Trân, hôm nay chỉ tạm thời đến giúp nên nói với nữ chủ nhân ở đây, tức là Văn Cầm vài chuyện, tránh cô ta không biết.
Văn Cầm thấy vậy, cau mày nói: “Ý gì thế? Đây không phải là chuyện cô phải làm sao? Nói với tôi làm gì. Hơn nữa nhà chúng tôi không có thói quen ăn đồ thừa, cô đừng mang mấy thói hư tật xấu ở quê lên nhà tôi.”
Lúc này Kiều Trân Trân vẫn đang bận rộn trong bếp, Tống Cẩn ngồi trên ghế sofa phòng khách nhắm mắt để tỉnh rượu nên lúc này trong nhà ăn chỉ có Triệu Mai và Văn Cầm cùng mấy đứa trẻ không quan tâm đến chuyện gì cả.
Nghe Văn Cầm nói vậy, Triệu Mai nhất thời không phản ứng kịp, lập tức sững sờ.
Thấy vậy Văn Cầm cau chặt mày hơn, hơn nữa vừa rồi cô ta có uống chút rượu nên trở nên lắm lời hơn.
Sau đó cô ta ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh bàn ăn, vênh mặt hất hàm nói với Triệu Mai: “Tiểu Triệu à”, Triệu Mai trông có vẻ lớn tuổi hơn Văn Cầm nhưng Văn Cầm vẫn gọi cô ta là Tiểu Triệu.
“Tôi không quan tâm lúc trước cô làm thế nào ở nhà người khác nhưng đã đến nhà tôi rồi thì phải theo quy tắc của tôi, hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết quy tắc đầu tiên là…”
“Đợi đã, đồng chí Văn!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Mai thấy đối phương như thế cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ấy không còn nhiệt tình như trước mà thu lại nụ cười trên mặt nhưng vẫn lịch sự nói:
“Thật xin lỗi, đồng chí Văn, có thể cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ giúp việc ở nhà Trân Trân thôi, hôm nay đến đây chỉ là tạm thời. Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không đến nữa, cũng sẽ không mang mấy thói hư tật xấu ở quê lên đây đâu, cô cứ yên tâm!”
Nghe xong thì Văn Cầm ngẩn ra, cô ta tưởng đây là người giúp việc Kiều Trân Trân đặc biệt sắp xếp cho nhà cô ta. Mặc dù trước đây làm việc ở nhà Kiều Trân Trân nhưng bây giờ chuẩn bị sang nhà họ, nếu không thì sao một mình cô ta có thể tự dọn dẹp cả căn biệt thự hai tầng này được.
Hơn nữa khi ở Thiểm Bắc, Văn Cầm đã hỏi thăm với cấp bậc như ba chồng của cô ta thì chuyện thuê người giúp việc ở nhà cũng rất bình thường. Rất nhiều gia đình ở trong khu nhà của chính phủ cũng thuê người giúp việc.