Bởi vì anh ấy biết nếu đã viết nhiều thư như thế mà không có một chút hồi âm nào thì hoặc người thân ở trong nước đã không còn nữa hoặc những lá thư này hoàn toàn không gửi đi được nên hy vọng duy nhất của bọn họ là tự tiết kiệm tiền để mua vé tàu về nước.
Nói thẳng ra thì cho dù tất cả người thân ở trong nước đã không còn nữa, nhưng chỉ cần bọn họ có thể về nước thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn ở nước ngoài.
Khi công cuộc cải cách, mở cửa của Trung Quốc bắt đầu đạt được những thành tựu ban đầu, địa vị của người Trung Quốc ở nước ngoài cũng dần được cải thiện hơn. Cố Văn Lễ dựa vào tài năng và học vấn của mình để tìm một công việc ở tòa soạn, trở thành một phóng viên tòa soạn. Mặc dù chỉ là nhân viên tạm thời, không thể so được với mức lương của những phóng viên nước ngoài nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đãi ngộ của công nhân khuân vác.
Văn Cầm cũng biết muốn thoát khỏi những ngày tháng như địa ngục này thì về nước là hy vọng duy nhất của bọn họ. Vì vậy, cô ta cũng không còn phàn nàn nữa mà tích cực rửa bát, đôi khi còn chủ động ra trước làm nhân viên phục vụ để gọi món cho khách hàng.
Trước đây vì sĩ diện và lòng tự trọng nên cô ta nhất quyết không chịu làm những chuyện này nhưng để kiếm được chút tiền boa nhỏ nhoi đó, cô ta đã không thèm đếm xỉa đến nữa.
Cứ như thế, nhờ vào ăn mặc tiết kiệm và làm việc không kể ngày đêm của hai vợ chồng, cuối cùng bọn họ cũng tiết kiệm đủ tiền, mua được vé trở về vòng tay của quê hương.
Khoảnh khắc vừa đặt chân lên lãnh thổ của Trung Quốc, hai vợ chồng đã ôm nhau khóc nức nở, trút hết những khổ sở và nỗi nhớ người thân ở quê nhà trong những năm qua.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Từ Vân là con trai của Cố Văn Lễ và Văn Cầm, thấy ba mẹ xúc động, cũng khóc òa theo.
Mặc dù một nhà ba người xúc động, khóc đến chật vật nhưng cũng không có ai tỏ vẻ bất ngờ cả. Vì có rất nhiều người Trung Quốc vừa xuống tàu đều sẽ bi thương khóc lớn như bọn họ, người khóc nhiều rồi nên mọi người cũng đã quen.
Sau này, Cố Văn Lễ nghe ngóng nhiều nơi, không lâu sau mới biết được tin tức của Cố Học Trung.
Bây giờ Cố Học Trung đang giữ chức vụ quan trọng, lại là chuyên gia học thuật lớn trong giới vật lý nên rất dễ hỏi thăm tin tức của ông ấy ở các cơ quan chính phủ. Hơn nữa khi nghe nói Cố Văn Lễ là con trai của thầy Cố, mọi người ai cũng rất sẵn lòng giúp anh ấy liên lạc với ông ấy.
Vì vậy không lâu sau, Cố Văn Lễ được sắp xếp đi đến Thiểm Bắc. Cuối cùng Cố Học Trung cũng gặp được người con trai ruột mình luôn nhớ thương.
Cố Văn Lễ biết tin mẹ mình đã mất nhiều năm, những năm qua một mình cha già vất vả chống đỡ, người đàn ông to lớn như anh ấy cũng không kìm được nước mắt mà bật khóc và còn chảy nước mũi ròng ròng.
Trong một tháng kể từ lúc về nước, cả nhà bọn họ đã khóc nhiều hơn tổng số lần trong mười năm qua cộng lại.