Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 260: Chương 260




Nhưng dù có khóc mù cả hai mắt thì Văn Cầm vẫn vui vẻ, bởi vì cuối cùng những ngày tháng sau này, bọn họ không còn phải vất vả tính toán, chạy đôn chạy đáo vì một ngày ba bữa cơm nữa.

Khi biết được tình hình hiện tại của ba chồng Cố Học Trung, Văn Cầm cảm thấy vui sướng không thể diễn tả được. Cô ta biết bọn họ chọn về nước là quyết định đúng đắn nhất, cuối cùng cô ta cũng có thể trở mình rồi.

Nhưng thấy điều kiện khó khăn ở Thiểm Bắc, ngay cả việc dùng nước, dùng điện cũng phải hạn chế, cuối cùng Văn Cầm cũng không nhịn được bắt đầu phàn nàn. Sau đó cô ta lén xúi giục chồng là Cố Văn Lễ đi tìm ba chồng, nói bọn họ muốn về Bắc Kinh.

Cố Học Trung rất yêu thương con trai, xa cách nhiều năm nên cũng không muốn cãi nhau vì những chuyện nhỏ này, vì vậy bọn họ đã sắp xếp chuyển về Bắc Kinh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn Cố Văn Lễ cũng dựa vào bản lĩnh của mình, có lẽ nhờ chút ảnh hưởng của Cố Học Trung trở thành một cán sự ở trong Cục Giáo dục Bắc Kinh.

Mặc dù bây giờ chỉ là một nhân viên cơ sở nhưng Văn Cầm tin rằng không lâu nữa chắc chắn Cố Văn Lễ sẽ thăng tiến. Vì một là cô ta tin vào năng lực của chồng, hai là không phải bọn họ vẫn còn bố chồng Cố Học Trung ở đây sao.

Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, Văn Cầm vẫn tin tưởng tuyệt đối rằng nhà bọ họ chắc chắn sẽ không cực khổ nữa.

Còn về bản thân Văn Cầm, khi Cố Văn Lễ hỏi cô ta có muốn đi làm không, cô ta đã từ chối ngay lập tức. Khó khăn lắm cô ta mới về nước, cô ta không muốn đi ra ngoài làm việc nữa, cô ta chỉ muốn ở nhà hưởng cuộc sống như phu nhân quan chức, mỗi ngày uống trà ngắm hoa, hay đi dạo phố mua sắm, không thể đi làm được nữa.

Cố Văn Lễ cũng biết những năm qua đã khiến vợ chịu nhiều cực khổ, tiền lương và đãi ngộ bây giờ của anh ấy đủ nuôi gia đình nên anh ấy cũng không ép Văn Cầm nhất định phải đi làm, cô ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần chăm sóc gia đình và nuôi dạy con trai thật tốt.

Đương nhiên Cố Học Trung sẽ càng không nói gì, ông ấy nghe con trai kể lại những năm tháng bọn họ ở nước ngoài rất khó khăn. Vốn đã cảm thấy đau lòng, bây giờ ông ấy có năng lực nên đương nhiên cũng muốn chăm sóc bọn họ nhiều hơn.

Tống Cẩn cũng không phải người ngoài, Cố Học Trung khó chịu trong lòng, không tiện nói với con trai ruột Cố Văn Lễ nên chỉ đành tâm sự nỗi khổ với Tống Cẩn.

Vì thế, Tống Cẩn cũng biết được chuyện nhà Cố Văn Lễ ở nước ngoài, cũng hứa với thầy rằng sau này có xảy ra chuyện gì thì anh nhất định sẽ giúp đỡ Văn Lễ nhiều hơn.

Cố Học Trung nào cần Tống Cẩn đi chăm sóc đám người Văn Lễ, ông ấy chỉ muốn nói chuyện với anh để trút bỏ nỗi buồn trong lòng mà thôi. Hơn nữa Tống Cẩn đã chăm sóc nhà bọn họ rất nhiều rồi, cuối cùng công việc ở Cục Giáo dục vẫn nhờ Tống Cẩn giúp làm xong.

Cố Học Trung cũng biết năng lực bây giờ của Tống Cẩn, anh không còn là cậu nhóc bồng bột ngày nào nữa, thậm chí rất nhiều công việc bây giờ của Tống Cẩn đều được giữ bị mật đối với người thầy như ông ấy. Đây đều do tổ chức sắp xếp, Cố Học Trung cũng không phản đối chuyện này mà còn cảm thấy rất vui mừng vì Tống Cẩn có thể có được thành tựu như ngày hôm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.