Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 262: Chương 262




Thậm chí Văn Cầm còn nói đến Kiều Trân Trân để ví dụ, nói một người phụ nữ nông thôn Kiều Trân Trân còn có thể thuê người giúp việc, sao cô ta lại không thể thuê người giúp việc chứ.

May mà cô ta chỉ nói lời này ở trước mặt Cố Văn Lễ, Cố Học Trung không biết. Nếu không, Cố Học Trung nhất định sẽ không đồng ý và còn mắng cô ta.

Cố Văn Lễ cũng bị vợ làm phiền đến nỗi không còn cách nào khác, mới khéo léo nhắc hai ba lần chuyện này với thầy Cố. Thầy Cố cũng thương gia đình con trai trước đây đã chịu quá nhiều khổ cực ở nước ngoài nên cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.

Văn Cầm cũng biết tính tình của ba chồng nên khi ông ấy ở nhà, cô ta rất khách sáo với dì giúp việc Lý, còn chủ động giúp bưng cơm, bưng thức ăn,… Nhưng khi thầy Cố vừa ra khỏi cửa, cô ta đã ra vẻ phu nhân công chức, sai bảo dì Lý làm nọ làm kia.

Dì Lý cũng chỉ cố gắng kiếm sống, con trai bà ấy ở nhà bị gãy chân thành tàn phế, bị đơn vị cũ đuổi việc. Cháu trai cháu gái đều phải đến trường đi học, cả nhà chỉ trông chờ vào công việc tạm thời của ông già và con dâu nên bà ấy đành phải ra ngoài tìm việc làm, nếu không, sao có thể sống được.

Vì vậy dì Lý cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng sự làm khó của Văn Cầm. Bà ấy chỉ đến để kiếm tiền, chỉ lần chủ nhà không làm gì quá đáng thì bà ấy đều chấp nhận hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay, vừa ngủ trưa dậy, Văn Cầm đã thay một chiếc sườn xám mới, định sang nhà bên cạnh tìm chị Lưu mới quen ở nhà bên cạnh để nói chuyện phiếm.

Trước khi ra khỏi cửa, cô ta còn dặn dì Lý đừng quên giặt sạch và phơi khô quần áo cô ta vừa mới thay ra.

Chồng của chị Lưu là Lưu Cục trưởng của Cục Giao thông, cô ấy là một người cực kỳ nhiệt tình. Ngày thứ hai sau khi Văn Cầm chuyển đến đây, cô ấy đã mang một giỏ trái cây đến thăm, dì Lý trong nhà cũng do chị Lưu giới thiệu.

Tuy nhiên, trước đây chị Lưu cũng không quen biết dì Lý mà cũng do người giúp việc nhà cô ấy giới thiệu. Hầu hết những người trong khu nhà này đều như vậy, người này giới thiệu người kia, coi như cũng đảm bảo không đến nỗi để những người không rõ lai lịch trà trộn vào.

Chị Lưu ngoài bốn mươi tuổi, giọng nói rất to, là người gốc Bắc Kinh. Quan hệ của cô ấy với mọi người trong khu nhà khá tốt, ai cũng có thể nói chuyện với cô ấy, chủ yếu do tính tình chị Lưu khá thoải mái, nên ra tay cũng rất hào phóng.

Khi Văn Cầm đến, bên nhà chị Lưu vừa có khách, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Lần đầu tiên Văn Cầm nhìn thấy cô ấy đã không khỏi tự cảm thấy hơi tự ti.

Khi biết năm nay đối phương đã ba mươi tuổi, mà cô ta chỉ hơn cô ấy ba tuổi nhưng trông lại già hơn mười tuổi, Văn Cầm càng cảm thấy khó chịu.

Thời trẻ Văn Cầm cũng là một mỹ nhân nổi tiếng gần xa, cô ta vẫn luôn tự tin vào nhan sắc của mình. Ngay cả khi sau này ra nước ngoài chịu nhiều gian khổ, nhưng sau khi trở về nước, cô ta vẫn đặc biệt chú trọng đến chuyện chăm sóc da. Bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ cũng gần bằng tuổi mình nhưng lại xinh đẹp hơn mình rất nhiều, cô ta không khỏi so sánh.

Sau khi so sánh thì thấy chênh lệch. Chẳng phải là tự mình chuốc lấy phiền phức sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.