Những chuyện Tống Cẩn biết, Kiều Trân Trân đương nhiên cũng biết hết. Hơn nữa Cố Học Trung cũng không muốn giấu diếm chuyện gì, ông ấy cũng không hề cảm thấy mất mặt. Trước đây ông ấy còn sống trong chuồng lợn, ngày ngày ngủ cùng phân lợn, từ lâu ông ấy đã coi Kiều Trân Trân như người nhà.
Đương nhiên Kiều Trân Trân cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà coi thường ai cả. Tất cả đều là thời thế tạo nên, mọi người đều như nhau.
Kiều Trân Trân biết thì Triệu Đại Cương đương nhiên cũng sẽ không giấu được. Sau khi nghe xong, ông ấy chỉ thở dài thườn thượt, nói với Tống Cẩn và Kiều Trân Trân: “Sau này rảnh rỗi, hai đứa cứ giúp chăm sóc bên thầy Cố nhé. Còn nữa, Trân Trân, nếu con rảnh thì qua lại nhiều với đồng chí Tiểu Văn, đều là phụ nữ, nói chuyện sẽ hợp nhau hơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trân Trân bĩu môi, trong lòng không đồng tình nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Ba, chúng con biết rồi, ba cứ yên tâm.”
Nhưng Kiều Trân Trân vẫn không muốn qua lại nhiều với Văn Cầm.
Hôm đó lúc Kiều Trân Trân về từ khu nhà chính phủ, chị Triệu đã kể lại cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Văn Cầm cho cô nghe. Nghe xong, Kiều Trân Trân cảm thấy Văn Cầm không phải người sống tiết kiệm, nên tốt nhất sau này vẫn nên ít qua lại thì hơn.
Nhưng Kiều Trân Trân cũng không phản đối về chuyện qua lại giữa những người đàn ông của bọn họ. Dù thế nào thì thầy Cố cũng là một ông cụ rất tốt, tình cảm giữa ông ấy và Tống Cẩn cũng không thể dễ dàng xóa bỏ được, Kiều Trân Trân thật lòng kính trọng ông ấy.
Chỉ là Kiều Trân Trân vẫn kể chuyện của Văn Cầm cho Tống Cẩn nghe, hy vọng anh biết trước chuyện. Lúc này Tống Cẩn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã cưới được một người vợ tốt như Kiều Trân Trân. Có Kiều Trân Trân ở đây, hậu phương của anh luôn ổn định, hoàn toàn không xảy ra những chuyện lộn xộn đó.
Kiều Trân Trân tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh đó, càng ngày càng nói nhiều rồi đấy, cẩn thận biến thành ông chú trung niên béo phì đó!”
Tống Cẩn không hề sợ, vén áo lên khoe tám múi cơ bụng, tự tin nói: “Nhìn vóc dáng của chồng em này, em cứ yên tâm đi. Hai chữ ‘béo phì’ sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển của anh đâu.”
Từ khi biết lúc đầu Kiều Trân Trân muốn ở lại bên anh vì nhìn trúng vẻ đẹp trai và vóc dáng của mình, mỗi ngày Tống Cẩn đều kiên trì tập thể dục, nhất định phải đảm bảo sức cạnh tranh của mình, không thể để vợ thất vọng hay chán ghét.
Kiều Trân Trân:... Cái này, rất béo phì! Ha ha ha~
Dạo này ngày nào Văn Cầm cũng sống rất thoải mái, cô ta còn quen biết không ít chị dâu trong đại viện, trong nhà cũng đã thuê một người giúp việc. Cuối cùng cô ta cũng không cần phải tự rửa bát hay dọn dẹp vệ sinh nữa.
Lúc đầu Cố Học Trung vốn không đồng ý thuê người giúp việc trong nhà, bây giờ ông ấy vẫn còn khỏe mạnh, có thể tự lo cho cuộc sống của mình, cháu trai cũng đã mười tuổi rồi, không cần phải lúc nào trông chừng. Hơn nữa con dâu không đi làm, việc nhà cũng không nhiều, không cần phải thuê thêm người giúp việc.
Nhưng con dâu kiên quyết, còn nói những gia đình lãnh đạo ở trong biệt thự nhỏ ở trong đại viện giống như bọn họ đều thuê người giúp việc, nên cô ta cũng phải thuê.