Sáng sớm Vân Thư đã đến nhà Lục Minh, định rủ anh ta đi cùng mình đưa thiệp mời cho Tống Cẩn.
Lục Minh vốn định nói với cô hôm nay mình hơi không khỏe, có thể đợi đến ngày mai đi không nhưng thấy Vân Thư cứ tự nói một mình, hoàn toàn không để ý đến mình, Lục Minh há miệng rồi lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vì vậy, hai người lái xe đi về phía Nhà máy cơ khí Tống thị.
Không sai, chính là Nhà máy cơ khí Tống thị, lúc này chắc chắn Tống Cẩn đang làm việc ở nhà máy. Vân Thư chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ đi đến tứ hợp viện kia. Cô ta không muốn gặp Kiều Trân Trân nên quyết định trực tiếp đến Nhà máy cơ khí Tống thị để tìm Tống Cẩn.
Thậm chí hôm nay Vân Thư ra ngoài còn cố ý trang điểm cẩn thận. Cô ta mặc chiếc áo khoác dạ thời thượng nhất hiện nay, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng trông vừa trẻ trung lại vừa mang theo sức quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, chắc chắn khiến người khác nhìn thấy sẽ sáng mắt lên.
Lục Minh lái xe, Vân Thư ngồi ở ghế phụ không ngừng soi gương chỉnh lại lớp trang điểm và kiểu tóc, còn thỉnh thoảng hỏi Lục Minh xem mình có đẹp không.
Nếu như bình thường, không cần Vân Thư mở miệng hỏi thì Lục Minh đã chủ động khen cô rồi. Nhưng hôm nay không biết có phải vì cảm lạnh hay không mà Lục Minh ngay cả nói cũng không muốn nói gì.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến cửa Nhà máy cơ khí Tống thị, Vân Thư báo tên mình. Bảo vệ ở cửa chỉ hỏi sơ qua tình hình, nghe nói không có hẹn trước nên không muốn tiếp chuyện với bọn họ nữa.
Bọn họ tưởng đây là nơi nào? Đây là Nhà máy cơ khí Tống thị đó, không phải xưởng nhỏ không có tiếng tăm gì, là doanh nghiệp lớn mà ngay cả lãnh đạo ủy ban thành phố cũng phải khen ngợi, không phải mèo chó gì cũng có thể tùy tiện vào được. Nếu lỡ làm hỏng đồ trong nhà máy thì phải làm sao đây.
Chú bảo vệ ở cửa rất tận tâm, tháng trước đội trưởng bảo vệ còn phát cho chú hai mươi đồng tiền thưởng. Vì thấy chú đặc biệt nghiêm túc và làm việc có trách nhiệm nên chú phải tiếp tục cố gắng trông chừng cánh cổng này.
Vân Thư vẫn còn chưa nói hết lời, đã bị bảo vệ ở cửa đuổi về, cô ta tức đến mức không nói nên lời. Sau đó Lục Minh đã lịch sự nói rõ thân phận, nói là bạn của Tống Cẩn, bảo chú cứ gọi điện xin chỉ thị trước.
Chú bảo vệ thấy hai người ăn mặc rất tử tế, còn tự lái ô tô riêng đến nên quyết định gọi điện hỏi thăm giúp họ. Chú gọi điện thoại đến phòng tổng hợp để xin chỉ thị và được Dương Quang ở phòng tổng hợp nghe máy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phòng tổng hợp ở ngay bên cạnh phòng giám đốc nhà máy, hơn nữa thư ký giám đốc cũng ngồi trong phòng tổng hợp nên điện thoại của người lạ tìm Tống Cẩn thường được chuyển thẳng đến đây.
Dương Quang nghe điện thoại, lập tức sang bên cạnh xin chỉ thị của Tống Cẩn: “Kỹ sư Tống, ở cổng lớn có hai đồng chí đến tìm anh, nói là bạn của anh, một người tên Vân Thư, một người tên Lục Minh. Xin hỏi, anh có muốn mời họ vào không?”
Tống Cẩn không quen người khác gọi mình là giám đốc hoặc tổng giám đốc nên những người bên dưới đều gọi anh là kỹ sư Tống.
Lúc này, trong phòng làm việc của Tống Cẩn không chỉ có Tống Cẩn mà còn có Kiều Trân Trân và Tống Hữu Hữu đúng lúc đến thăm ban để bày tỏ sự ấm áp.
Vân Thư ư? Cô ta được ra ngoài rồi sao?