Nhưng Trần Tư Vũ cảm thấy người phụ nữ tên Vân Thư này không hề thích Lục Minh chút nào. Cô ấy hơi giống như trong tiểu thuyết cô ấy đọc, kiểu đang tìm người dự bị, mà người dự bị đó chính là Lục Minh.
Nếu không thì trước đây vẫn luôn lạnh lùng, sao bỗng nhiên lại đồng ý kết hôn? Trực giác của phụ nữ mách bảo cô ấy rằng chắc chắn trong chuyện này có gì mờ ám, chỉ có người như Lục Minh bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc mới có thể lao đầu vào mà không phát hiện ra gì thôi.
Trần Tư Vũ còn nói với anh trai Trần Đông Thăng rằng không biết có phải Vân Thư đó có thai với người khác rồi, sau đó tìm Lục Minh để đổ vỏ không và bảo Trần Đông Thăng nhất định phải nhắc nhở Lục Minh, đừng ngốc nghếch mà vui mừng.
Khi Trần Đông Thăng chuyển lời này cho Lục Minh, anh ấy thật sự còn sững sờ một lúc.
Trần Đông Thăng thấy phản ứng của anh em mình cũng ngẩn người, vội vàng lo lắng nói: “Người anh em, chẳng lẽ cậu thật sự đổ vỏ sao?... Tôi nói cho cậu biết, đây không phải chuyện đùa, mau dừng lại trước khi đến bờ vực đi! Đừng ngu ngốc nữa, bị người ta bán rồi còn đếm tiền cho người ta.”
“Đừng nói bậy, Vân Thư không phải loại người như vậy.” Lục Minh cúi đầu uống hết ly rượu trong tay.
Có thai ư? Không thể nào, dáng vẻ của Vân Thư không giống như đang mang thai. Nhưng những lời Trần Đông Thăng nói cũng không phải không có lý, Vân Thư bỗng nhiên đối xử dịu dàng với mình, tình huống này đúng là có hơi khác thường.
Lúc đó đúng là Lục Minh có hơi nóng nảy, không thể suy nghĩ nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, quả thật trong đó có nhiều điểm kỳ lạ. Lục Minh không dám nghĩ kỹ nhưng lại không kiềm chế được mà đi đào sâu.
Có phải đàn ông nào trước khi kết hôn cũng như vậy không? Thích suy nghĩ lung tung?
Trần Đông Thăng: “Đừng nói bậy, trước khi kết hôn tôi còn chưa từng nghĩ đến những chuyện này. Tôi với vợ mình yêu thương lẫn nhau, sống c.h.ế.t không thay đổi, hai chúng tôi từ đầu đến cuối đều xác định là đối phương, không có những chuyện lộn xộn như của cậu đâu.”
Cũng phải, tình cảm của Trần Đông Thăng và vợ anh ta rất tốt. Nếu không, bọn họ cũng không thể chịu được áp lực của cả hai bên gia đình trong khi kết hôn nhiều năm mà không có con được. Mãi đến năm nay khó khăn lắm, vợ anh ta mới mang thai.
Trần Đông Thăng vốn ở cùng ba mẹ nhưng bụng vợ anh ta mãi không có động tĩnh gì, khó tránh ba mẹ anh ta sẽ nói những lời quá đáng, vợ anh ta nghe đương nhiên không vui nhưng cô ấy cũng chỉ có thể trách bụng mình không có bản lĩnh. Ở nhà cô ấy vừa không dám tức giận cũng vừa không dám nói ra, đừng nói đến chuyện mình đã tủi thân đến mức nào.
Vì vậy, Trần Đông Thăng thương vợ nên hai người quyết định ra ngoài thuê nhà ở. Hằng ngày bọn họ ăn cháo rau, chịu rất nhiều khổ sở.
Sau này hiệu quả hoạt động của công ty tốt lên, Trần Đông Thăng biểu hiện tốt nên được cấp một căn nhà hai phòng ngủ, cuộc sống sau này mới khá hơn phần nào.
Song hỷ lâm môn, sau khi chuyển đến nhà tập thể không bao lâu, vợ anh ta đã mang thai, bây giờ cuối cùng cũng qua thời kỳ cực khổ rồi.
Đôi lúc Lục Minh khá ngưỡng mộ người bạn tốt này, dù mỗi ngày chỉ ăn bánh bao dưa muối, chỉ cần hai người ở bên nhau, anh ta cũng cảm thấy vui vẻ.
Trần Đông Thăng khinh thường anh ấy, cảm thấy người anh em này chỉ đứng nói chuyện thì sẽ không đau lưng, nói: “Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền, cũng không hiểu được cuộc sống tạm bợ. Đợi đến lúc thật sự phải ăn bánh bao với dưa muối mỗi ngày, lúc đó cậu nói lời này cũng chưa muộn.”
Sau khi uống chút rượu và nói chuyện một lúc ở nhà Trần Đông Thăng, Lục Minh cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn rất nhiều nên đứng dậy rời đi.
Lục Minh không uống nhiều, nhưng Trần Đông Thăng lại uống say, anh ta cũng không coi Lục Minh là người ngoài, bảo anh ấy mau cút đi, còn mình thì về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này đã gần nửa đêm, bầu trời mưa phùn rơi tí tách tí tách khiến đêm đông này lại thêm một tầng ẩm ướt và lạnh lẽo. Lục Minh không mang ô, một mình đi trên phố, mưa tạt vào mặt khiến chút men say vừa rồi lập tức tỉnh hẳn. Anh ấy cảm thấy đầu óc mình chưa từng tỉnh táo như vậy.
Sau đó, anh ấy nghĩ đến Vân Thư, nghĩ đến những lời Trần Đông Thăng nói với mình và nghĩ đến tương lai của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngày lúc anh ấy đang suy nghĩ lung tung thì phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo.
“Anh Lục Minh.”
Là Trần Tư Vũ, cô ấy đang cầm một chiếc ô, thở hồng hộc chạy về phía anh ấy. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt cô ấy, trông thật thánh khiết và xa vời, Lục Minh nhất thời nhầm lẫn khuôn mặt cô ấy với Vân Thư.
Nếu Trần Tư Vũ biết Lục Minh lại dám so sánh cô ấy với Vân Thư thì chắc chắn cô ấy sẽ dùng ô đánh anh ấy một trận.
“Này, trời mưa rồi, anh lại uống rượu, nếu cứ thế này về nhà chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.” Nói xong cô ấy đưa chiếc ô mình đang cầm cho anh ấy, sau đó không ngoảnh đầu lại mà chạy đi.
Trên cán ô vẫn còn lưu lại nhiệt độ 37°, Lục Minh cầm trong tay, khiến anh ấy cảm thấy cực kỳ ấm ấp trong đêm đông giá lạnh này.
Nhưng đến ngày hôm sau, anh ấy vẫn bị cảm lạnh, tuy nhiên triệu chứng không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi sốt.