Đã làm thì phải làm cho tốt nhất, làm ăn nhỏ lẻ không phải là chuyện Vân Thư muốn. Cô ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy cho dù Vân Thư cô ta từng rơi xuống vũng bùn, cũng có thể đứng lên một lần nữa. Hơn nữa cô ấy mãi mãi là thứ mà người khác không thể với tới, cô ta muốn tất cả mọi người ngưỡng mộ và kính phục mình.
Vừa nghe đến con số này, lòng của Văn Cầm đã nguội mất một nửa. Nếu là mấy nghìn cô ta còn có thể nghĩ cách, vừa mở miệng đã là năm mươi vạn, có g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta cũng không lấy ra được.
Thấy biểu cảm của cô ta, Vân Thư biết cô ta đang nghĩ gì, vì vậy cô ấy bày mưu tính kế giúp cho cô ta:
“Chị Tiểu Cầm, chị không có, nhưng thầy Cố có mà. Hơn nữa đây là chuyện bỏ một vốn kiếm bốn lời. Nếu người khác tôi còn không muốn để họ tham gia đâu, nhưng vì vừa gặp đã thấy hợp với chị Tiểu Cầm nên tôi mới cân nhắc đến chị đầu tiên.”
Sau đó Vân Thư lại nói cách chia cổ tức với Văn Cầm, cũng không phải kêu một mình Văn Cầm bỏ ra năm mươi vạn mà bản thân Vân Thư cũng còn một ít tiền tiết kiệm.
Nghe nói sau này mỗi năm ít nhất có thể chia được hai mươi đồng tiền cổ tức, hơn nữa sau khi nhà máy phát triển ổn định, tiền chia được chỉ có thể ngày càng nhiều, lòng Văn Cầm lauh xao xuyến.
Tuy nhiên, chuyện lớn như vậy, dù Văn Cầm có ngu ngốc đến đâu cũng biết phải bàn bạc với chồng mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vân Thư thấy cũng nên như thế, hơn nữa những gì cô ấy nói trước đó cũng không phải nói đùa. Cô ấy còn làm một bản kế hoạch rất chi tiết, lần này cũng mang đến cho Văn Cầm.
Nhìn thấy bản kế hoạch chi tiết và cẩn thận như vậy, Văn Cầm càng thêm tin tưởng Vân Thư. Cô ta bảo đảm rằng nhất định sẽ cố gắng thuyết phục chồng, tuyệt đối không phụ lòng mong đợi của Vân Thư, quan trọng là không phụ giấc mộng phát tài của chính cô ta sau này.
Vừa ra khỏi nhà Văn Cầm, Vân Thư trực tiếp đến ngoại ô Bắc Kinh xem nhà xưởng, cô ta chưa bao giờ cảm thấy tâm trạng muốn làm nên nghiệp lớn như vậy, cũng không biết có phải do buổi sáng đến nhà máy cơ khí Tống thị nhìn thấy Tống Cẩn bây giờ thành công như vậy nên bị kích thích hay không.
Từ đầu đến cuối Vân Thư đều cho rằng mình là người tài giỏi giống như Tống Cẩn. Không có lý do gì chuyện Tống Cẩn có thể làm được mà cô ta lại không làm được.
...
Buổi tối ăn cơm xong, hiếm khi Văn Cầm không yêu sách sai bảo dì Lý xoa bóp cho mình mà tắm rửa xong xuôi từ sớm và nằm trong phòng ngủ chờ Cố Văn Lễ về.
Gần đây, không biết Văn Cầm nghe ở đâu về chuyện có một người giúp việc nhà của thủ trưởng rất giỏi xoa bóp. Ngày nào cũng xoa bóp cho bà chủ, sau khi xoa bóp thì làn da của bà chủ đó sẽ trở nên vừa mịn vừa mượt, nên về đến nhà cô ta bảo dì Lý ngày nào cũng phải xoa bóp cho mình.
Dì Lý thật sự không biết nói gì, bà ấy không ngờ mình đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải xoa bóp cho Văn Cầm mới hơn ba mươi tuổi. Ở xã hội cũ, bà ấy không bị địa chủ bóc lột, nhưng đến xã hội mới giải phóng rồi mà bà ấy còn phải bị người khác bóc lột.
Dì Lý cảm thấy thời buổi này thật sự quá khổ cực!