Nhưng vì miếng cơm manh áo, dì Lý đành cắn răng chịu đựng. Mặc dù vậy có lúc Văn Cầm vẫn chê tay dì Lý quá thô ráp, bóp đau da cô ta, lúc thì chê lực dì Lý quá yếu, bóp không có cảm giác gì, khiến dì Lý tức đến mức suýt tăng huyết áp.
Bởi vì mỗi lần xoa bóp, Văn Cầm đều ở trong phòng ngủ của mình nên Cố Học Trung không biết Văn Cầm còn có tật xấu này.
Cố Học Trung là ba chồng, chắc chắn không thể tùy tiện vào phòng ngủ của con trai và con dâu. Nếu biết Văn Cầm trở nên như vậy, không biết ông ấy sẽ nghĩ thế nào.
Cố Văn Lễ thì từng bắt gặp một lần nhưng Văn Cầm nói cô ta chỉ hơi đau lưng, nên mới nhờ dì Lý xoa bóp giúp. Cố Văn Lễ cũng không để ý, hoàn toàn không biết người vợ hiểu lễ nghĩa của mình đã trở thành một “Địa chủ bóc lột” chuyên bóc lột sức lao động của người dân.
Hôm nay, ngay khi Cố Văn Lễ vừa tắm xong trở về phòng ngủ, Văn Cầm tỏ vẻ bí ấn kéo anh ta ngồi xuống, sau đó đưa ra một bản kế hoạch được đóng gáy cẩn thận.
Cố Văn Lễ chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra chữ viết trên đó không phải của vợ mình. Chữ của Văn Cầm khá thanh tú, còn nét chữ trên này thì cứng cáp, ngòi bút sắc sảo, là một nét chữ đẹp.
Người ta thường nói nét chữ nết người, chỉ cần nhìn chữ cũng biết ngay người này có chút bản lĩnh, sau khi xem tiếp nội dung bên trong, Cố Văn Lễ càng cảm thấy người này không hề đơn giản, phân tích tình hình trong nước, kinh tế thị trường đều rất thấu đáo, hầu như đã chỉ ra được vấn đề cốt lõi, cực kỳ độc đáo.
Văn Cầm thấy chồng hài lòng, cảm thấy cũng đắc ý. Dù sao thì đây cũng là sự nghiệp sau này của cô ta, mặc dù cô ta không định quá vất vả đi làm nhưng vẫn có thể làm một bà chủ nhàn nhã, như vậy ra ngoài cô ta cũng có thể nở mày nở mặt.
“Anh thấy thế nào? Không tệ chứ?” Vẻ mặt Văn Cầm đắc ý hỏi chồng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẻ mặt Cố Văn Lễ nghi ngờ nhìn vợ mình, hỏi: “Em lấy cái này ở đâu ra vậy?”
“Không phải trên đó đã viết rồi sao? Vân Thư, Vân Thư đưa cho em đó.”
Sau đó, Văn Cầm kể lại chuyện Vân Thư buổi chiều mời cô ta hợp tác cho Cố Văn Lễ nghe, còn đặc biệt giới thiệu gia thế của Vân Thư. Đương nhiên, cô ta cũng không quên nói Vân Thư còn có một vị hôn phu môn đăng hộ đối, gia thế cũng rất tốt.
“Vân Thư là sinh viên tài năng du học từ nước ngoài về, nhà máy này chắc chắn sẽ thành công. Anh xem không phải chồng của cái cô Kiều Trân Trân kia cũng mở một cái nhà máy gì đó sao? Hơn nữa, ba cũng quen biết Vân Thư, nếu anh không tin thì có thể hỏi ba.” Văn Cầm ra sức thuyết phục chồng.
Hôm đó Vân Thư đến thăm thầy Cố thì Cố Văn Lễ đang tăng ca ở đơn vị, vì vậy anh ta không gặp Vân Thư. Còn thầy Cố cũng không phải là người thích nói chuyện phiếm nên đương nhiên cũng sẽ không nhắc chuyện người ngoài ở nhà.
Người mà thầy Cố nhắc đến nhiều nhất ở nhà có lẽ là Tống Cẩn và Kiều Trân Trân, lúc thì nói Tống Cẩn có tiền đồ, lại nghiên cứu ra loại máy móc nông nghiệp gì đó; lúc thì lại nói Kiều Trân Trân nấu ăn rất ngon, khiến ông ấy luôn nhớ mãi, định bụng không biết bao giờ mới có thể đến ăn chực.