Mặc dù con trai Cố Văn Lễ đã quay về nhưng thầy Cố vẫn không coi Tống Cẩn và Kiều Trân Trân là người ngoài nên ông ấy nói chuyện cũng tùy ý hơn.
Nhưng Văn Cầm nghe những lời này thì lại không phải như vậy, đặc biệt là khi Cố Học Trung khen Kiều Trân Trân đảm đang, dọn dẹp tứ hợp viện của bọn họ rất tao nhã trước mặt Văn Cầm.
Văn Cầm cảm thấy ba chồng đang ám chỉ cô ta không đảm đang nên cô ta thầm hận Kiều Trân Trân. Một người phụ nữ đến từ nông thôn, học hành cũng không có, chẳng phải chỉ biết quanh quẩn bên chồng con ở nhà sao, có gì ghê gớm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi Văn Cầm nói những lời này, cô ta cũng không nghĩ lại xem chẳng phải bản thân mình cũng chỉ biết quanh quẩn bên chồng con sao. Còn chuyện Kiều Trân Trân đầu tư mở nhà máy, mặc dù Văn Cầm có nghe nói nhưng cô ta vẫn luôn cho rằng đó là công việc kinh doanh của người nhà Kiều Trân Trân, Kiều Trân Trân chỉ bỏ ra một ít tiền mà thôi.
Hơn nữa người nhà Kiều Trân Trân đương nhiên cũng là những người chân lấm tay bùn, không có học vấn gì. Cho dù có mở xưởng sản xuất thì cũng chỉ là những xưởng nhỏ, không thể so sánh với Nhà máy cơ khí Tống thị.
Sự thuyết phục hết mình của Văn Cầm cùng với bản kế hoạch hoàn hảo của Vân Thư thật sự hơi khiến Cố Văn Lễ lay động.
Cố Văn Lễ cũng không phải là người bảo thủ, anh ta cũng thấy tình hình trong nước đang rất tốt nhưng số tiền đầu tư ban đầu quá lớn, hoàn toàn không kiếm được, vì vậy anh ta phải đi hỏi ý kiến của Cố Học Trung.
“Được, được, anh mau đi hỏi ba đi.” Văn Cầm tự mình không dám nói chuyện với Cố Học Trung, nên cô ta đồng ý để Cố Văn Lễ đi. Dù sao thì vợ chồng bọn họ không có tiền, cuối cùng thì ba chồng cũng phải bỏ ra số tiền này thôi.
Cố Văn Lễ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện đầu tư vào nhà máy điện tử với Cố Học Trung. Cố Học Trung xem bản kế hoạch Vân Thư viết xong, cảm thấy rất hay nhưng ông ấy vẫn muốn chuyên tâm cống hiến cho nghiên cứu khoa học nên không mấy hứng thú với chuyện này.
Hơn nữa, đối với những chuyện như vậy, Cố Học Trung cho rằng, con muốn làm thì làm nhưng cũng phải cân nhắc đến khả năng của mình nên ông ấy nói với con trai: Ba biết Vân Thư đúng là một đứa trẻ có tài năng, nếu con muốn làm thì có thể đầu tư một ít tiền vào.” Nói xong, Cố Học Trung đi ra ngoài làm việc.
Cố Văn Lễ đứng ngây người ở đó, ba ơi, con muốn đầu tư nhưng con không có tiền.
Cố Học Trung hoàn toàn không nhận ra không chỉ con trai muốn hỏi ý kiến của mình mà quan trọng hơn là muốn xin tiền mình.
Bên kia, thấy Vân Thư đã đến hỏi hai ba lần, Văn Cầm vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Không chỉ Vân Thư sốt ruột chuyện này mà bản thân Văn Cầm còn sốt ruột hơn, đặc biệt là ba chồng đã nói rõ chuyện này khả thi, nếu để mất cơ hội phát tài thì thật đáng tiếc.
Văn Cầm chỉ có thể liên tục thúc giục chồng Cố Văn Lễ đi xin tiền ba chồng, cho dù là đi vay cũng được. Dù sao thì Cố Học Trung cũng chỉ có một đứa con trai, sau này tiền của ba chồng đều là của chồng cô ta, vay tiền của mình thì cần gì phải trả.