Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 323: Chương 323




Sáng sớm hôm sau, Kiều Trân Trân gọi điện thoại báo tin này cho anh hai Giang. Bộ Ngoại giao vẫn chưa quyết định ngày công du cụ thể nhưng Thẩm lão nói khoảng cuối tháng này, nên anh hai Giang có việc gì cần phải sắp xếp trước thì làm luôn, tránh đến lúc nhận được thông báo đi lại luống cuống tay chân.

Mặc dù ngày công du cụ thể vẫn chưa được quyết định nhưng danh sách công du phải nộp lên chậm nhất vào ngày mai. Vì trong nước còn phải tiến hành một số thủ tục, không chỉ phải làm hộ chiếu thống nhất mà còn phải có một số thủ tục kiểm tra nghiêm ngặt.

Một số phần tử xấu, hoặc nghi là phần tử xấu, chắc chắn không được phép đi cùng Bộ Ngoại giao, nếu xảy ra bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Vì vậy, mọi thứ đều phải cẩn thận.

Cẩn thận sẽ tránh được những sai lầm, lời của ông bà nói không bao giờ sai.

Sau khi cúp điện thoại của Kiều Trân Trân, anh hai Giang vẫn bất ngờ. Anh ấy là một kẻ tầm thường làm nghề g.i.ế.c lợn sống đến ngày hôm nay, mà còn có cơ hội đi ra nước ngoài, hơn nữa còn đi cùng Bộ Ngoại giao. Điềm lành sắp đến với nhà họ Giang rồi.

Nghĩ đến năm xưa, anh ấy vẫn đang lo kiếm sống qua ngày, sau đó mở quầy thịt lợn ở cửa hàng lương thực của Kiều Trân Trân mới đủ nuôi sống bản thân. Sau này Kiều Trân Trân đề bạt anh ấy làm quản lý, anh ấy mới có tiền để kết hôn với bạn gái lúc bấy giờ.

Nếu không, anh ấy không có đủ tiền để lo sính lễ, mẹ vợ cũng không thể gả con gái cho anh ấy.

Những năm gần đây, anh hai Giang luôn biết ơn Kiều Trân Trân, muốn báo đáp ân tình năm xưa của Kiều Trân Trân, nên anh ấy rất cố gắng trong công việc.

Nhưng dường như anh ấy chưa báo đáp được gì, vì Kiều Trân Trân không có anh ấy vẫn sống tốt, chính anh ấy mới là người không thể sống thiếu Kiều Trân Trân, không thể thiếu cơ sở sản xuất ớt Kiều thị.

Lúc đầu, anh hai Giang và Kiều Trân Trân là quan hệ thuê mướn đơn thuần, anh hai Giang chỉ nhận tiền lương. Nhưng sau đó, Kiều Trân Trân liên tục chia cổ phần và hoa hồng cho anh ấy, bây giờ anh ấy có thể được coi như ông chủ thứ hai của cơ sở sản xuất ớt.

Nếu Kiều Trân Trân có tài sản hàng chục triệu thì anh hai Giang cũng có tài sản hàng triệu. Bây giờ anh ấy đi ra ngoài, ai cũng khách sáo gọi là Giang tổng hoặc Giang nhị gia.

Anh hai Giang chưa bao giờ mơ tưởng đến thân phận và địa vị này nhưng nó lại đang xảy ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh hai Giang quyết định sau này nhất định phải dành nhiều tâm huyết hơn cho cơ sở sản xuất. Việc mà anh ấy làm được cho Kiều Trân Trân chỉ là trông coi cơ sở sản xuất này, nên không được xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Kiều Trân Trân tắt máy, bắt đầu nghĩ xem mình sẽ mặc gì khi ra nước ngoài, nhìn những bộ quần áo trong tủ thế nào cũng không thấy đủ, cảm thấy thiếu gì đó.

May mắn thay, dạo này cô thấy ngứa tay nên đã vẽ khá nhiều bản thiết kế, trong đó có một số mẫu chỉ cần chỉnh sửa để phù hợp với chuyến đi lần này.

Việc này không nên chậm trễ, phải hành động ngay, vì sau khi chỉnh sửa bản vẽ, cô còn phải nhờ thợ may giúp.

Hôm đó Tống Cẩn tan làm về thấy Kiều Trân Trân vẫn đang vẽ vời, anh tưởng cô đang chuẩn bị cho xưởng may. Nhưng khi biết những bộ quần áo này do cô tự thiết kế riêng để mặc khi ở nước ngoài, thì Tống Cẩn cảm thấy không thoải mái.

Anh vẫn có ấn tượng sâu sắc với chiếc váy dạ hội mà cô mặc trong lễ trao giải lần trước, không phải vì nó xấu mà do quá đẹp, đẹp đến mức anh ghen tị đến phát điên, muốn giấu Kiều Trân Trân đi chỉ để anh ngắm.

Bây giờ cô lại tự thiết kế quần áo, hơn nữa còn mặc đi nước ngoài, mà anh lại không ở bên cạnh, làm sao chấp nhận được!

Vì vậy, cả buổi tối Tống Cẩn tìm mọi cách để khen ngợi những bộ quần áo mà Kiều Trân Trân đã mặc trước đó đẹp như thế nào, khí chất thanh cao ra sao. Tóm lại, ý anh là lần này cô đi ra nước ngoài chỉ cần mặc những bộ quần áo trước đây là được, không cần may thêm quần áo mới.

Kiều Trân Trân bị Tống Cẩn khen ngợi đến mức mơ hồ, hơi lâng lâng, sau đó cô bảo Tống Cẩn giúp cô tìm những bộ quần áo đó ra để cô mang theo.

Sau đó, cô thấy Tống Cẩn lấy ra những bộ quần áo cũ mà cô đã mua cách đây vài năm, bộ nào xấu thì lấy bộ đó, vô cùng chính xác, những bộ hơi đẹp hơn thì không đủ tư cách được chọn.

Kiều Trân Trân: ...

Nhìn thấy những bộ này, Kiều Trân Trân hiểu ra vấn đề. Sau đó, cô giả vờ bịt mũi, cười híp mắt nói: “Ôi, nhà ai làm đổ lọ giấm thế, sao lại có mùi chua nhỉ~”

Cuối cùng, sau một hồi thì thầm bên tai, yêu đương nồng cháy, Tống Cẩn mới miễn cưỡng cất những bộ quần áo đó vào tủ.

Lúc này Kiều Trân Trân cũng không còn sức để vẽ bản thiết kế nữa, cô ngủ thiếp đi, ngủ một mạch đến gần trưa hôm sau. Khi tỉnh dậy, cô vẫn cảm thấy hơi đau lưng mỏi gối, trong lòng thầm nghĩ, không thể trêu chọc đàn ông đang ghen tuông được!

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay là ngày Bộ Ngoại giao đi công du, Kiều Trân Trân đã thu dọn hành lý chuẩn bị ra ngoài, anh hai Giang đã đến tứ hợp viện, họ không đến sân bay mà đến thẳng Bộ Ngoại thương để tập trung trước.

Hôm nay Tống Cẩn không đi tiễn cô, vì trùng hợp là Mã Nhị Cáp và Trương Đại Nha cũng đến đây vào hôm nay, Tống Cẩn phải đến nhà ga đón họ. Hai người họ không quen biết ai ở nơi đất khách quê người, lần đầu tiên đến Bắc Kinh, không thể bảo Triệu Đại Cương đi đón được.

“Được rồi, đừng lo lắng. Trước đây em thường xuyên đi nước ngoài, chuyện này không làm khó được em đâu. Hơn nữa, có anh hai Giang ở đây, anh cứ yên tâm đi.” Trước khi ra cửa, Kiều Trân Trân ôm cổ Tống Cẩn thì thầm bên tai anh.

Mặc dù vậy nhưng cô không ở trước mắt, Tống Cẩn vẫn thấy không yên tâm. Anh muốn biến Kiều Trân Trân thành búp bê để mang theo bên mình mỗi ngày.

Hai người ôm ấp nhau, không nỡ rời xa, cuối cùng ngay cả Triệu Đại Cương cũng không nhìn nổi nữa: “Được rồi, được rồi, chỉ đi nước ngoài thôi mà, chứ có phải không về nữa đâu. Đủ rồi đó, hai đứa, đồng chí Tiểu Giang vẫn đang chờ đấy.”

Tống Cẩn mới buông Kiều Trân Trân ra, sau đó giúp cô mang hành lý lên xe của Triệu Đại Cương.

Hôm nay Triệu Đại Cương phải đến đó họp nên tiện đường đưa Kiều Trân Trân đến đó. Tuy nhiên, dù ông không phải họp thì cũng phải tiễn họ một đoạn, nếu không Tống Cẩn sẽ lải nhải không ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.