Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 322: Chương 322




Thẩm Chấn Quốc biết Kiều Trân Trân có liên quan đến hoạt động xuất khẩu, cô chắc chắn muốn đi. Hơn nữa cô còn là người đứng đầu trong mười người, nên ông đã cố ý đến đây để nói trước với cô.

Tất nhiên, tiện thể ăn ké, Thẩm Chấn Quốc sẽ không thừa nhận rằng ông nghe Triệu Đại Cương khoe khoang suốt ngày ở quân đội, đã muốn đến đây từ lâu rồi.

Với những doanh nhân đi theo đoàn ngoại giao quốc gia, thông thường họ sẽ ký kết các hợp đồng hợp tác thương mại với một số doanh nghiệp hoặc đơn vị chính phủ nước ngoài. Về cơ bản là hoạt động kinh doanh có lãi, Kiều Trân Trân tất nhiên rất muốn đi.

Thẩm Chấn Quốc đương nhiên biết Kiều Trân Trân muốn đi, đến khi thấy cô vui mừng, ông nhân cơ hội đưa ra yêu cầu của mình: “Nhưng cháu không giống những người khác, cháu còn có một nhiệm vụ khác, đó là làm tốt công việc phiên dịch cho Bộ Ngoại thương.”

Với trình độ ngoại ngữ của Kiều Trân Trân, nếu không tận dụng thì Thẩm Chấn Quốc thấy thật lãng phí, dù sao cô cũng đi, không dùng thì phí.

Kiều Trân Trân:... Cháu thực sự biết ơn bác, cảm ơn bác, dù đã già rồi nhưng vẫn sắp xếp chu đáo, nhà tư bản cũng không tinh ranh bằng bác!

Sau một bữa tối chủ khách đều vui vẻ, lúc Thẩm Chấn Quốc đi về, Kiều Trân Trân dứt khoát tặng cho ông ba thùng rượu. Trong đó một thùng để ông tự uống, hai thùng còn lại thì đưa đến Bộ Ngoại thương cho mọi người uống thử miễn phí.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân học theo Thẩm lão, phát huy tối đa tác dụng của vai trò của người chạy việc, dù sao ngày mai Thẩm lão phải đi làm, tiện thể thôi, hì hì.

Hôm nay Thẩm Chấn Quốc vui vẻ, không so đo với Kiều Trân Trân, mang thì mang.

Lúc đi ngủ, Kiều Trân Trân vẫn đang nghĩ đến chuyện đi khảo sát ở nước ngoài. Mặc dù kiếp trước cô đã từng ra nước ngoài nhưng lần này đi cùng Bộ Ngoại giao, biết đâu tổng thống Mĩ đến tận sân bay để đón cô. Đây là trải nghiệm lần đầu, cô chỉ cần nghĩ đến thôi là đã vô cùng phấn khích rồi.

Đồng thời, Thẩm lão còn nói mỗi doanh nghiệp được phép cử hai đại diện đi theo. Kiều Trân Trân muốn để Tống Cẩn đi cùng cô, đến lúc đó, hai vợ chồng có thể vui chơi ở nước ngoài.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như Kiều Trân Trân nghĩ, lúc nãy vì có Thẩm Chấn Quốc ở đó nên Tống Cẩn không phản bác ý kiến của Kiều Trân Trân ngay. Khi mọi người đi về, Tống Cẩn mới nói với Kiều Trân Trân rằng thân phận của anh không thể tùy tiện ra nước ngoài.

Vì vậy, chuyến đi khảo sát ở nước ngoài lần này, Kiều Trân Trân chỉ có thể sắp xếp đi với người khác.

Kiều Trân Trân cúi đầu, sự phấn khích vừa rồi lập tức biến mất. Cô nghĩ đến thân phận của Tống Cẩn, việc sắp xếp này cũng vì lý do an toàn, dù cô hơi thất vọng nhưng vẫn thông cảm được.

Vì Tống Cẩn không đi được nên Kiều Trân Trân định đưa anh hai Giang đi cùng. Những năm gần đây anh hai Giang đã trưởng thành, hoàn toàn có thể đảm đương mọi việc một mình, chỉ tiếc là anh hai Giang không biết tiếng Anh. Nhưng không sao, có cô ở đây, chắc chắn sẽ không bị thiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.