Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 329: Chương 329




Nghĩ đến đây, Vân Thư càng ghét Kiều Trân Trân hơn, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều bị cho con nhà quê này chiếm hết, rõ ràng những thứ này đáng lẽ phải thuộc về cô ta, cô ta quen Tống Cẩn trước.

Đúng là Thẩm Chấn Quốc muốn để Kiều Trân Trân làm phiên dịch cho mình nhưng cũng muốn tiện thể chăm sóc cô. Tuy nhiên chuyện này không liên quan đến Triệu Đại Cương, mà do ông thấy Kiều Trân Trân là người tốt, nên muốn nâng đỡ hậu bối, không phải chuyện gì to tát.

Buổi trưa, Kiều Trân Trân và người của Bộ Ngoại thương ăn cơm tại nhà hàng của khách sạn, có một quan chức chính phủ của Mỹ đi cùng, tên là Brook.

Đây không phải tiệc chính thức, mà là bữa ăn tự chọn. Không chỉ có họ, sau khi đến nhà hàng còn gặp những người của Bộ Ngoại giao, họ cũng đến bữa ăn tự chọn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân không biết trường hợp này có được coi là cố ý coi thường không, vì Bộ Ngoại giao đại diện cho chính phủ Trung Quốc, ngay bữa ăn đầu tiên đã sắp xếp bữa ăn tự chọn, có phải hơi cẩu thả không?

Hơn nữa họ phải ngồi ăn ở sảnh lớn với những vị khách khác của khách sạn, thay vi ở phòng riêng.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân thấy biểu cảm tự nhiên trên mặt mọi người, không hề tỏ ra bất mãn, cô cũng khôn ngoan không hỏi gì. Sau đó cô đi theo Thẩm Chấn Quốc, cẩn thận làm phiên dịch cho ông.

Brook có lẽ được cử đến để tiếp đón Thẩm Chấn Quốc, mặc dù anh ta hơi tự cao từ trong xương tủy, nhưng thái độ không kiêu ngạo, cử chỉ lịch sự. Bất kể anh ta thực sự lịch sự hay là do tố chất nghề nghiệp, tóm lại Kiều Trân Trân cảm thấy giao tiếp với anh ta khá ổn.

Thẩm Chấn Quốc hài lòng với biểu hiện của Kiều Trân Trân, vì Kiều Trân Trân dịch vừa nhanh vừa tốt. Gần như ngay khi Brook nói xong, Kiều Trân Trân đã dịch xong, không phải chờ đợi. Điều này giúp cho cuộc trò chuyện giữa ông và Brook trở nên thuận lợi hơn.

Lưu Tuyết Phong và Chu Thành luôn đi theo Thẩm Chấn Quốc, thấy khả năng của Kiều Trân Trân, cuối cùng họ cũng hiểu tại sao Thẩm lão lại gọi cô đến phiên dịch. Cô thực sự có tài, giỏi hơn nhiều so với những phiên dịch viên trong phòng ban của họ.

Lúc này, những phiên dịch viên đồng thời khá hiếm, Bộ Ngoại giao chỉ có một người. Vì vậy, biểu hiện của Kiều Trân Trân trong bữa ăn đã làm mọi người phục sát đất.

Buổi tối, Bộ Ngoại giao của Mỹ chuẩn bị một buổi tiệc tối chào đón đoàn đại biểu Trung Quốc đến thăm.

Không chỉ nhóm Kiều Trân Trân phải tham gia, mà nhóm của anh hai Giang ở khách sạn kia cũng phải đến.

Những chiếc váy mà Kiều Trân Trân làm trước khi đến cuối cùng cũng có dịp mặc. Vì là đại diện chính thức tham dự, Kiều Trân Trân cảm thấy mình nên chú ý đến trang điểm và ăn mặc, tránh làm đất nước mất mặt.

Vì vậy, cô chọn một chiếc váy dạ hội dài màu trắng khá kín đáo, thêu họa tiết tranh cổ điển Trung Quốc bằng chỉ cùng màu, kết hợp phong cách Đông Tây, tôn lên vẻ đẹp của nhau.

Kiều Trân Trân phối với đôi giày cao gót da cừu mà cô đã đặt làm riêng để phù hợp với chiếc váy này. Sau khi cô đi vào, khí chất bùng nổ, quý phái và sang trọng như một quý tộc bẩm sinh.

Ngay cả thư ký Tiểu Lưu nhìn thấy cô cũng vỗ tay khen ngợi, nói rằng cô có khí chất mạnh hơn cả các quan chức cấp cao của Mỹ mà anh ấy đã gặp trước đây.

Quan chức cấp cao của Mỹ mà Tiểu Lưu nhắc đến chính là một nữ ngoại giao của Bộ Ngoại giao bên này, Sáng nay khi họ và những người ở Bộ Ngoại giao đến gặp, rõ ràng đã sắp xếp lịch gặp từ trước nhưng đối phương lại vênh váo nói rằng cô ta có việc, cuộc gặp sẽ hoãn lại.

Nhưng đối phương không nói rõ hoãn lại đến bao giờ, sau đó người ở Bộ Ngoại giao chủ động đi hỏi thư ký của cô ta, bên kia cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ nói bảo họ đợi thêm.

Cách làm này giống như “ra oai phủ đầu” mà người Trung Quốc hay nói.

Ngoại giao cũng giống như giao tiếp giữa người với người, không chỉ chú ý đến sức mạnh cứng mà còn phải xem xét đến sức mạnh mềm, cách đánh vào tâm lý này là một chiến thuật thường dùng trong ngoại giao.

Tuy nhiên, đối phương ỷ vào sức mạnh quốc gia mà tùy tiện phá vỡ giao hẹn, thực sự hơi quá đáng.

Nói cho cùng, chỉ khi đất nước hùng mạnh, nước khác mới không dám ngang nhiên bắt nạt người nước mình.

Sau khi nghe Tiểu Lưu nói xong, Kiều Trân Trân cảm thấy rất tức giận, những tên quỷ Mỹ này thật đáng ghét. Ở thời hiện đại, Kiều Trân Trân đã thấy nhiều bộ mặt xấu xí phản bội của chúng trên mạng. Nhưng khi đó Trung Quốc đã lớn mạnh, nên Mỹ chỉ dám làm những hành động nhỏ sau lưng, không dám công khai bắt nạt.

Cảm giác bị người ta bắt nạt thực sự khiến người ta ức chế, Kiều Trân Trân chỉ muốn đất nước mình hùng mạnh trong một đêm, sau đó cho đối phương biết tay.

Nhưng hiện tại, họ chỉ có thể nhẫn nhịn, trước khi đủ mạnh, họ vừa phải ẩn núp vừa nỗ lực phát triển. Chỉ khi đất nước hùng mạnh, người dân mới tự tin khi ra nước ngoài.

Khi Kiều Trân Trân và Thẩm Chấn Quốc đến địa điểm tổ chức tiệc tối thì hầu hết mọi người bên phía Trung Quốc đã đến. Nhưng bên phía Mỹ chỉ có một ít người, những nhân vật quan trọng của Bộ Ngoại giao vẫn chưa đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bộ Ngoại giao Trung Quốc dường như đã lường trước tình huống này, nên thái độ của mọi người rất bình tĩnh.

Kiều Trân Trân vừa bước vào đã quan sát xung quanh, sau đó nhìn thấy anh hai Giang và những người khác, Kiều Trân Trân muốn nhân lúc người bên Mỹ chưa đến, đi tìm anh hai Giang nói vài câu.

Lúc này, Thẩm Chấn Quốc đang trò chuyện với đồng nghiệp ở Bộ Ngoại giao, Kiều Trân Trân có việc phải đi ra ngoài một lúc, ông thấy không sao, gật đầu đồng ý.

Tối nay, Kiều Trân Trân không chỉ mặc “Lễ phục cao cấp”, mà còn trang điểm đẹp, khiến cô trở nên rạng rỡ và tỏa sáng. Khi cô bước vào sảnh, gần như thu hút ánh nhìn của mọi người có mặt ở đó.

Đây không phải lần đầu tiên Kiều Trân Trân tham gia sự kiện như vậy, nên cô tỏ ra bình tĩnh, không quan tâm tới những ánh mắt xung quanh.

Nhưng cô không ngờ, cô mới rời khỏi Thẩm Chấn Quốc một lúc, chưa đi đến chỗ anh hai Giang thì đã bị người khác chặn lại.

Đó là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc màu vàng hoe, đối phương nhìn thấy Kiều Trân Trân thì rất vui mừng, anh ta phấn khích nói bằng tiếng Anh: “Kiều, đúng là cô, thật không ngờ cô lại đến Mỹ.”

Kiều Trân Trân: Anh là ai?

Đối phương thấy Kiều Trân Trân ngơ ngác, biết cô đã quên mình, trong lòng hơi thất vọng nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, giải thích với cô: “Cô không nhớ sao, chúng ta đã gặp nhau trên tàu, tôi là Daniel.”

Kiều Trân Trân cố nhớ lại, người nước ngoài quen trên tàu, chẳng phải là lần gặp Thẩm lão sao. Cô nhìn lại đối phương, Kiều Trân Trân cuối cùng cũng nhớ ra anh ta là ai.

“Hóa ra là ngài Norman, lâu rồi không gặp.”

Daniel thấy Kiều Trân Trân nhớ ra, trong lòng vui mừng, nói: “Kiều, chúng ta là bạn, cô có thể gọi tôi là Daniel.”

Kiều Trân Trân chưa kịp trả lời, Daniel lại lập tức nói tiếp: “Tôi nghe nói người Trung Quốc các cô có câu tục ngữ ‘có duyên gặp gỡ là bạn’, nên tôi chấp nhận cô là bạn tôi, hy vọng cô cũng chấp nhận tôi là bạn cô.”

Kiều Trân Trân: Có duyên gặp gỡ là bạn cái gì? Nước tôi không có câu tục ngữ này! Nếu là vậy thì chẳng phải mọi người đều là bạn sao, “Bạn” kiểu này quá tùy tiện rồi. Hơn nữa, câu anh muốn nói có lẽ là “Gặp nhau là duyên” chứ?

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân nghĩ đến việc Daniel xuất hiện trong buổi tiệc tối của Bộ Ngoại giao, chứng tỏ anh ta chắc chắn có sức ảnh hưởng ở Mỹ, nên kết bạn với anh ta cũng không thiệt. Thế là cô thuận theo lời anh ta nói: “Tất nhiên rồi, Daniel, bây giờ chúng ta là bạn mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.