Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 332: Chương 332




Còn về loại bò Tilgft thì đơn giản hơn, ở thời hiện đại, Kiều Trân Trân có một người bạn thích ăn bít tết, anh ta nghiên cứu rất kỹ về các loại bò và chất lượng thịt ở các bộ phận khác nhau. Kiều Trân Trân được nghe nhiều nên cũnng hiểu một ít.

Đối với bà Samir và những người nước Mỹ khác chưa từng tiếp xúc với nghiên cứu hệ thống thì giống như đang nghe kinh thánh vậy, vừa kỳ diệu vừa thiêng liêng.

Người Mỹ sùng bái kinh thánh, mà trong kinh thánh cũng có nhắc đến bò. Kiều Trân Trân trích dẫn một đoạn trong kinh thánh, nói đến món bít tết lên tầm cao thần thánh, chỉ thiếu điều nói rằng ăn vào sẽ gặp Chúa của họ.

Ban đầu những người Mỹ hơi tức giận nhưng sau khi nghe Kiều Trân Trân nói xong, họ nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng sùng bái, cho dù không sùng bái thì ít nhất cũng có sự ngưỡng mộ. Tóm lại, thái độ kiêu ngạo đã giảm đi, khiến cho Thẩm lão và Khâu lão ở bên cạnh đều cảm thấy khó tin.

Ban đầu, Kiều Trân Trân là phiên dịch viên của Thẩm lão. Nhưng bây giờ Kiều Trân Trân đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc tối. Vì vậy đành phải nhờ Khâu lão phiên dịch cho Thẩm Chấn Quốc, nếu không ông chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

Cuối cùng, dưới ánh mắt ẩn ý của Kiều Trân Trân, bà Samir đã yêu cầu nhân viên phục vụ đổi cho Kiều Trân Trân một miếng bít tết chín bảy phần. Nhưng những người khác thì không được may mắn như vậy, họ vẫn phải ăn miếng bít tết chín ba phần trước mặt, ngay cả bà Samir cũng ăn chín ba phần.

Tuy nhiên, bà ấy chỉ ăn một miếng rồi không ăn miếng thứ hai, sắc mặt rất khó coi.

William đoán được quản lý nhà hàng này có lẽ sẽ phải cuốn gói rời đi, khiến họ mất mặt trước đoàn đại biểu Trung Quốc còn giữ lại làm gì.

William còn nghĩ tầng lớp tinh hoa của Trung Quốc lại sống tốt hơn cả họ, rượu vang đỏ và bít tết đều kỹ tính, thật... đáng ghen tị.

Kiều Trân Trân:... Đồ kém cỏi, cứ ghen tị đi, thèm c.h.ế.t anh đi! Mặc dù tôi chưa từng uống rượu ngon và ăn bít tết ngon, nhưng việc đó không cản trở tôi khoác lác!

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau bữa tiệc tối, theo quy trình mọi người sẽ ở lại uống rượu, nhảy nhót, fù biết nhảy hay không, tóm lại không ai ăn xong là lau miệng bỏ đi.

Nhưng bà Samir dường như “bận rộn công việc”, ăn xong lập tức dẫn theo mấy cánh tay đắc lực của bà ta đi mất. Những người khác định đến gần bà Samir làm quen thấy vậy cũng tản đi.

Nhờ vậy Kiều Trân Trân cũng được rảnh rỗi, không cần phải luôn ở bên cạnh Thẩm Chấn Quốc để phiên dịch cho ông, cuối cùng cô cũng có thời gian đi tìm anh hai Giang nói chuyện.

Bên này, Khâu Viễn Sơn của Bộ Ngoại giao Trung Quốc vẫn đang hỏi Thẩm Chấn Quốc đã tìm phiên dịch viên ở đâu, đến cả bà Samir cũng phải chịu thua dưới tay cô. Cô không chỉ gan dạ hơn người mà còn mưu trí, ông chưa từng nghe qua những thứ mà cô vừa nói về rượu vang và bít tết.

Thẩm Chấn Quốc cũng kinh ngạc, bởi vì ông biết rõ về xuất thân của Kiều Trân Trân, ông không biết Kiều Trân Trân biết những chuyện đó từ đâu. Nhưng rõ ràng là những tên người Mỹ đó không nổi giận, điều đó đã nói lên nhiều vấn đề.

Sau đó, Thẩm Chấn Quốc hỏi Kiều Trân Trân học cách thưởng thức rượu vang và bít tết ở đâu, Kiều Trân Trân nói một phần đọc trong sách, một phần do cô bịa ra.

Vì thế mà Thẩm Chấn Quốc mắng cô một trận: “Cháu đúng là, trong trường hợp đó mà cháu dám bịa đặt lung tung, không biết nên nói cháu gan to gan hay liều lĩnh nữa.”

Khâu Viễn Sơn nhìn thấy thì cười to, còn nói: “Lão Thẩm, ông không cần căng thẳng, tôi thấy cách làm của đồng chí Kiều Trân Trân rất đã. Ông không thấy sắc mặt của Samir và William đều thay đổi sao, vừa hay dập tắt sự kiêu ngạo của bọn họ!”

Nghĩ đến cảnh những người đó chịu thua, tâm trạng của Khâu Viễn Sơn rất tốt. Ông là lãnh đạo của Bộ Ngoại giao, có nhiều năm tiếp xúc với Mỹ, thường xuyên cảm thấy bị trói tay trói chân, chịu nhiều uất ức. Kiều Trân Trân làm như vậy, cũng giúp ông trút giận.

Hơn nữa chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, dù có xảy ra chuyện gì, ông vẫn xử lý được. Một quốc gia lớn như chúng ta mà không bảo vệ được một nữ đồng chí thì chẳng phải là chuyện cười sao!

Những ngày tiếp theo, Kiều Trân Trân thường xuyên đi với Khâu Viễn Sơn và Thẩm Chấn Quốc ra vào tòa nhà Bộ Ngoại giao Mỹ.

Lần công du của Bộ Ngoại giao, ngoài việc duy trì quan hệ ngoại giao giữa hai nước, họ còn muốn bán một số thứ cho chính phủ Mỹ, nhằm đổi lấy một ít ngoại tệ.

Bên phía Trung Quốc đưa ra một số tài nguyên khoáng sản quý hiếm, không còn cách nào khác, vì Mỹ không để mắt đến những thứ khác, chỉ đành lấy những tài nguyên này ra để trao đổi.

May mà Trung Quốc rộng lớn, tài nguyên khoáng sản phong phú, bán đi một ít cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển trong nước.

Tuy nhiên, khi kí hợp đồng, Kiều Trân Trân phát hiện ra hợp đồng bằng tiếng Anh, không có một chữ tiếng Trung nào. Trùng hợp hơn là, Kiều Trân Trân còn phát hiện ra một điều khoản vi phạm hợp đồng quan trọng, bên Mỹ đã sử dụng một từ ghép.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ ghép này được tạo thành từ ba từ, cách kết hợp này rất phổ biến trong cách sử dụng từ tiếng Anh. Nhưng từ ghép này lại hơi đặc biệt, vì khi kết hợp lại, nghĩa của nó hoàn toàn trái ngược với nghĩa gốc của từng từ.

Vì vậy, một sự kết hợp nhỏ sẽ khiến điều khoản này gây bất lợi cho chúng ta, nếu đối phương gian xảo hơn, chúng ta có thể sẽ mất trắng.

Lý do Kiều Trân Trân nhớ kỹ về từ này là vì khi cô mới vào nghề, cô đã phải chịu một tổn thất lớn. Vì từ này mà bị người ta lừa mất một đơn hàng lớn, cuối cùng không chỉ mất việc mà còn phải đền cho công ty mười nghìn đồng.

Đây là bài học xương máu, khắc cốt ghi tâm.

Không ngờ hôm nay Kiều Trân Trân lại gặp phải, năm đó tiếng Anh của Kiều Trân Trân ở bậc tám vẫn không phát hiện ra điều bất thường, lúc này Bộ Ngoại giao Trung Quốc cũng không có ai cảm thấy có vấn đề.

Ngay khi Khâu Viễn Sơn chuẩn bị ký hợp đồng, Kiều Trân Trân không kịp nghĩ xem hành vi của mình có lịch sự hay không. Cô nhanh chóng đi vòng ra sau lưng Khâu lão, nắm lấy tay cầm bút của ông, nói bằng tiếng Trung: “Hợp đồng có vấn đề, không thể ký!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.