Bên kia cũng có một phiên dịch viên, nghe Kiều Trân Trân nói, lập tức dịch câu này cho bà Samir.
Samir còn chưa kịp nói gì thì thư ký William của bà ta đã chất vấn Kiều Trân Trân có ý gì?
Kiều Trân Trân không để ý đến sự chất vẫn của Mỹ, tiếp tục giải thích bằng tiếng Trung cho Khâu lão và những đại diện khác của đoàn đại biểu Trung Quốc đang có mặt.
Khâu Viễn Sơn nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, mặc dù thực lực của Trung Quốc hiện tại không bằng Mỹ, nhưng cũng không phải là quả hồng mềm cho người ta tùy ý nặn bóp.
Ông thấy Kiều Trân Trân nói nghiêm túc, trong lòng thực ra đã tin bảy tám phần, nhưng để chắc chắn, ông vẫn để hai chuyên gia của Bộ Ngoại giao kiểm tra lại hợp đồng một lần nữa.
Hai người đó vừa rồi đã xem rất kỹ, lần đầu tiên họ nhìn thấy từ ghép mà Kiều Trân Trân nói. Họ biết ba từ đơn, nghĩ nếu kết hợp lại chắc không có gì to tát, vì trong tiếng Anh có nhiều từ ghép như vậy. Họ nghĩ ý nghĩa không chênh lệch nhiều nên không thấy có gì không ổn.
Nhưng Kiều Trân Trân nói nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Đoàn đại biểu Trung Quốc im lặng, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Phiên dịch viên bên kia cũng tận tụy, dịch hết những gì Kiều Trân Trân nói bằng tiếng Trung cho mọi người nghe.
Sắc mặt của bà Samir tối sầm lại thấy rõ, cấp dưới cố tình tạo ra lỗ hổng nhỏ này. Bà ta là người đứng đầu, mặc dù không nói nhưng trong lòng biết rõ, bà ta ngầm cho phép việc này.
Ban đầu họ nghĩ một từ khó như vậy, ngay cả người bản xứ cũng không hiểu rõ, không ngờ một phiên dịch viên nhỏ bé của đối phương lại dễ dàng nhìn ra, khiến tình hình trở nên hơi khó xử.
Khâu Viễn Sơn chưa nghĩ ra được cách giải quyết thỏa đáng thì thư ký William bên kia bắt đầu nói đỡ: “Thật xin lỗi, có lẽ do cấp dưới in nhầm. Đây không phải là một từ ghép mà là ba từ đơn, ý nghĩa vẫn giống như thỏa thuận trước đó của chúng ta.”
William quả không hổ là tay sai đắc lực của bà Samir, luôn kịp thời tìm ra một bậc thang cho cấp trên đi xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Samir thấy vậy, lập tức tỏ ý do bên họ sơ suất, lập tức gọi người đi in lại.
Những người có mặt đều hiểu rõ sự thật, nhưng không thể vạch trần chuyện này, làm lớn chuyện sẽ không gây bất lợi cho cả hai bên.
Khâu Viễn Sơn đành cắn răng nuốt trôi cục tức này.
Kiều Trân Trân cũng hiểu điều này, vì hiện tại đất nước đang thiếu ngoại tệ, có ngoại tệ mới mua được khoa học kĩ thuật của các nước khác, mới nâng cao sức mạnh quốc gia. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể chịu thiệt.
Tuy nhiên, Kiều Trân Trân thấy Samir và những người khác có vẻ chột dạ, nên nhân cơ hội này đề xuất sử dụng mẫu hợp đồng song ngữ Trung - Anh. Nghĩa là một đoạn tiếng Anh, một đoạn tiếng Trung và thêm một điều khoản bổ sung ở cuối “Nếu có tranh chấp, hai bên sẽ căn cứ theo điều khoản bằng tiếng mẹ đẻ”, như vậy sẽ không ai bị thiệt.
“Bà Samir, điều này nhằm tránh hiểu lầm không đáng có do một từ có nhiều nghĩa, đồng thời bảo vệ tốt hơn lợi ích của cả hai bên, bà thấy sao?” Kiều Trân Trân nói bằng tiếng Anh, vì vậy những người trong đoàn đại biểu Mỹ đều hiểu được.
Ngược lại, bên Trung Quốc cần có người phiên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung cho những lãnh đạo không hiểu tiếng Anh, chẳng hạn như Thẩm Chấn Quốc. Khi Kiều Trân Trân bắt đầu nói, ông đã túm lấy phiên dịch viên phía sau và yêu cầu anh ấy dịch ngay.
Tiếng Trung là tiếng mẹ đẻ, nên anh ấy dịch nhanh hơn nhiều so với việc dịch từ tiếng Trung sang tiếng Anh. Vì vậy, khi Kiều Trân Trân nói xong, bên Trung Quốc cũng đã dịch xong.
Ngay khi Kiều Trân Trân đưa ra phương án này, Khâu Viễn Sơn lập tức bày tỏ lập trường, kiên quyết yêu cầu phía Mỹ thêm tiếng Trung vào hợp đồng. Samir thấy vậy, nhíu mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
William không muốn, lấy cớ nói bên họ đánh chữ tiếng Trung chậm, sẽ mất nhiều thời gian. Kiều Trân Trân lập tức nói cô sẽ sử dụng máy in bên họ, đảm bảo vừa nhanh vừa tốt.
Dù thế nào đi nữa, ý của đoàn đại biểu Trung Quốc rất rõ ràng, thêm tiếng Trung hoặc không ký nữa.
Thật ra, giá lô khoáng sản của Trung Quốc thực sự rất rẻ. Nếu bên Mỹ không bị nước vào não thì không thể bỏ qua, cộng thêm “hiểu lầm” vừa xảy ra, bên Samir rõ ràng đã sai.
Hai bên đấu trí đấu sức, cuối cùng đoàn đại biểu Trung Quốc giành chiến thắng, Khâu Viễn Sơn cười chào tạm biệt Samir và những người khác rồi rời đi.
Khi Samir và những người khác rời đi, họ quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, sau đó mắng mỏ cấp dưới.
Khâu Viễn Sơn và những người khác trở về khách sạn, ai cũng vui vẻ cười nói, buổi tối còn tự tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng.
Ăn tối xong, Khâu Viễn Sơn và Thẩm Chấn Quốc giữ Kiều Trân Trân lại, nói là để nói chuyện, thực tế là họ định sắp xếp cho cô về nước ngay.
Kiều Trân Trân đã hai lần đắc tội với bà Samir, dù người phụ nữ này luôn nói về tự do, dân chủ, khoan dung và hòa bình, nhưng thực ra lại là một kẻ vô cùng nham hiểm và có thù tất báo.
Khâu Viễn Sơn từng tiếp xúc nhiều lần với Samir, ông hiểu rõ về con người của Samir, vì vậy ông lo Samir sẽ gây bất lợi cho Kiều Trân Trân.
Vì vậy, để đề phòng, họ phải đưa Kiều Trân Trân về nước ngay bây giờ. Dù sao thì nhiệm vụ chính của chuyến công du lần này đã hoàn thành, sẽ sớm về nước, Kiều Trân Trân chỉ đi trước họ một bước mà thôi.
Kiều Trân Trân muốn nói không cần thiết, cô còn định nói chuyện thêm với Daniel để xem có cơ hội hợp tác hay không.
Sau bữa tiệc tối lần trước, Daniel đã hẹn gặp riêng Kiều Trân Trân một lần nữa. Lần đó Kiều Trân Trân sẽ đưa anh hai Giang đi cùng, mặc dù họ chưa nói rõ ràng về việc gì, nhưng Kiều Trân Trân cảm thấy với quy mô sản nghiệp của gia tộc Norman, họ vẫn có cơ hội hợp tác.
Nhưng nếu bây giờ cô về nước, để anh hai Giang lại một mình thì sợ rằng chuyện hợp tác sẽ chẳng còn hy vọng gì.
Ban đầu Kiều Trân Trân thấy Khâu lão và Thẩm lão lo lắng thái quá, nhưng khi cô nghĩ đến chuyện bị đặc vụ bắt cóc ở Vườn thú Bắc Kinh trước đây, Kiều Trân Trân không dám chủ quan nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay ở địa bàn của mình cũng bị bắt cóc, huống chi đây lại là địa bàn của người khác, kiếm được nhiều tiền đến mấy cũng phải có mạng để tiêu. Vì vậy, cứ để Daniel gì đó bay theo gió đi.