Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 334: Chương 334




Kiều Trân Trân lập tức nói: “Cháu xin nghe theo mọi sắp xếp của tổ chức!” An toàn là trên hết!

Thẩm Chấn Quốc thấy Kiều Trân Trân căng thẳng, an ủi cô: “Trân Trân, cháu đừng lo lắng quá, các bác chỉ đề phòng trước thôi, Samir chưa chắc đã làm gì đâu.”

“Cháu hiểu, cẩn thận vẫn hơn, cảm ơn tổ chức đã quan tâm đến cháu.”

Nói thật, Kiều lão và Thẩm lão nghĩ đến việc đưa cô về nước ngay lập tức, Kiều Trân Trân thấy hơi cảm động.

Sau đó, Kiều Trân Trân lập tức đến khách sạn khác để nói với anh hai Giang, hỏi anh ấy có muốn về chung với cô không, dù sao ban đầu họ cũng cùng xuất cảnh.

Mấy ngày nay, anh hai Giang và vợ chồng Hoàng Tam tham gia bốn năm buổi dạ hội hoặc tiệc rượu do Bộ Ngoại giao tổ chức. Ngoài việc uống rượu với một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, anh ấy không thấy có gì thú vị.

Chỉ có Hoàng Tam ông nói gà bà nói vịt trò chuyện rôm rả với đối phương, chẳng quan tâm đối phương hiểu được bao nhiêu.

Ban đầu anh hai Giang còn thấy khá mới mẻ nhưng sau vài lần, anh ấy thấy chán nản, thà về nhà uống rượu Nhị Oa Đầu và ăn bánh bao còn hơn.

Vì vậy, khi Kiều Trân Trân đến tìm anh ấy nói muốn về nước sớm, anh hai Giang lập tức nói muốn về chung với cô.

Sau đó, anh hai Giang nói tin này cho Hoàng Tam và Vương Mỹ Lệ, hai người cũng hết hứng thú với Mỹ, nên định về chung.

Cuối cùng, Bộ Ngoại giao đã thuê một chiếc máy bay riêng cho nhóm Kiều Trân Trân, đãi ngộ cao hơn hẳn lúc đến.

Hoàng Tam còn liên tục nói là nhờ phúc của Kiều Trân Trân, Kiều Trân Trân bảo anh ta khi về phải mời cô ăn một bữa thịnh soạn. Bây giờ cô rất nhớ món thịt kho tàu và cơm trắng, những ngày ở nước Mỹ chỉ ăn đồ Tây khiến cô phát ngán.

Nhóm Kiều Trân Trân trải qua hơn hai mươi giờ bay, cuối cùng đã trở về vòng tay của Tổ quốc. Khi ra ngoài sân bay, họ vẫn đi lối đi riêng. Vương Mỹ Lệ và những người khác đã mua nhiều hàng ngoại ở Mỹ, đi lối riêng tiết kiệm được khá nhiều thời gian và rắc rối khi kiểm tra. Vì vậy, Vương Mỹ Lệ ôm Kiều Trân Trân vừa hôn vừa cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không chỉ Vương Mỹ Lệ mua nhiều đồ, anh hai Giang cũng mua nhiều. Vì trong thời gian ở Mỹ, ba người họ hầu như đều đi cùng nhau, đi mua sắm cũng vậy. anh hai Giang nghĩ khó khăn lắm mới đến một lần, tất nhiên thấy thứ gì trong nước không có thì cũng muốn mua.

Còn Kiều Trân Trân, không phải đi theo Thẩm Chấn Quốc làm phiên dịch thì cũng bị Khâu Viễn Sơn mượn đi giúp đỡ. Cô vốn không có nhiều thời gian rảnh, chỉ có một buổi chiều duy nhất lại đi gặp Daniel, để bàn về hợp tác.

Vì vậy, cô vất vả xuất ngoại một chuyến, nhưng thời gian riêng tư ít đến đáng thương, chẳng mua được thứ gì tốt, nghĩ đến đây, cô lại muốn khóc.

Vương Mỹ Lệ thấy vậy, hào phóng nói có thể chia cho cô một ít đồ cô ấy mua, anh hai Giang cũng nói sẽ tặng cô một ít.

Mấy người đều quen nhau, Kiều Trân Trân không khách sáo với hai người họ, anh đưa cho tôi thì tôi nhận, càng nhiều càng tốt.

Kiều Trân Trân và những người khác vừa xách vali ra thì thấy Tống Cẩn đứng ở cửa ra chờ cô. Kiều Trân Trân không ngờ lại có bất ngờ như vậy, vì cô về nước gấp, hơn nữa để tránh bị nghe lén, cô không gọi điện thoại đường dài báo cho Tống Cẩn.

Tống Cẩn nói với cô, sau khi Kiều Trân Trân lên máy bay, Thẩm lão đã gọi điện thông báo. Dù sao thì lần này Kiều Trân Trân đã cống hiến sức mình cho đất nước, có đóng góp to lớn, hơn nữa Kiều Trân Trân lại là người do ông dẫn dắt, Thẩm Chấn Quốc sẵn lòng giúp đỡ.

Lần này Kiều Trân Trân đi ra ngoài gần mười ngày, thực sự rất nhớ nhà, quả đúng như câu nói, ổ chó nhà mình vẫn tốt hơn ổ vàng ổ bạc.

Khi nhìn thấy Tống Cẩn đẹp trai, Kiều Trân Trân lập tức vứt vali rồi chạy nhanh tới, nhẹ nhàng nhảy lên, bám chặt vào người Tống Cẩn.

Tống Cẩn hưởng thụ sự nhiệt tình của Kiều Trân Trân, anh nhanh chóng đưa tay ra ôm eo và m.ô.n.g của Kiều Trân Trân, để cô không bị ngã. Cho dù đang ở sân bay đông đúc, anh cũng không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, vì anh quá nhớ cô, mười ngày rồi!

Sau chuyến bay đường dài, cộng thêm việc phải điều chỉnh lại múi giờ, Kiều Trân Trân và mọi người đều hơi mệt. Bữa tiệc thịnh soạn của Hoàng Tam ghi nợ trước, Tống Cẩn đưa từng người về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi Kiều Trân Trân về nhà, chị Triệu đã nấu cho cô một bát mì trứng thơm phức, đúng như câu nói, ra ngoài ăn sủi cảo, về nhà ăn mì. Từ nơi xa xôi trở về, phải ăn một bát mì ở nhà mới được.

Khi Kiều Trân Trân ngửi thấy mùi mì thơm phức, không nhịn được mà chảy nước miếng, ăn rất ngon miệng, ăn xong mì cô vội vàng đi tắm rửa và thay quần áo.

Sau đó Kiều Trân Trân đột nhiên phát hiện nhà có vẻ hơi yên tĩnh, đúng rồi, Tống Hữu Hữu đâu? Con gái bé bỏng của cô đâu rồi?

Tống Cẩn thấy vậy, vừa giúp cô lau tóc vừa nói với cô, Hữu Hữu đã được Triệu Đại Cương đưa đến quân khu, lúc tan làm sẽ đưa về.

Khoảng thời gian Kiều Trân Trân mới đi, không biết sao Tống Hữu Hữu lại thế. Cô bé bình thường ngoan ngoãn, dễ nuôi nhưng Kiều Trân Trân vừa đi, cô bé thay đổi hoàn toàn, thử nhiều cách rồi mà không được.

Sau đó cô bé chỉ bám lấy ông nội, ngoài ông nội ra, người khác chạm vào là khóc, khóc đến khàn cả giọng vẫn không ngừng.

Tiếp tục như vậy, sợ là giọng sẽ hỏng mất, nên Triệu Đại Cương đã gánh vác trọng trách chăm sóc Tống Hữu Hữu.

Triệu Đại Cương rất vui vẻ với điều này, còn đích thân học Triệu Mai cách thay tã và cho trẻ uống sữa, đi làm cũng mang theo bên mình, không hề thấy phiền phức.

Tuy nhiên, Tống Cẩn không dám nói với Kiều Trân Trân, có một lần Triệu Đại Cương đưa Tống Hữu Hữu đi sờ súng, là loại s.ú.n.g thật bên trong có đạn, chỉ chưa mở chốt an toàn mà thôi.

Triệu Đại Cương kể lại chuyện này một cách tự hào, nói Tống Hữu Hữu thấy người khác b.ắ.n s.ú.n.g mà không sợ, cách cô bé sờ s.ú.n.g trông giống như một tay s.ú.n.g cừ khôi, còn giỏi hơn cả hai anh trai của cô bé.

Lúc đó Tống Cẩn muốn hỏi ông, Tống Hữu Hữu là một đứa trẻ chưa mọc đủ răng, ba nhìn ra được con bé là tay s.ú.n.g cừ khôi ở chỗ nào, phải chăng ba đang phóng đại hơi quá rồi? Hơn nữa, đưa một đứa trẻ đến trường bắn, có phải không thích hợp không?

Nhưng Triệu Đại Cương lại thấy Tống Cẩn quá căng thẳng, trong khi Tống Hữu Hữu thì vui vẻ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn:... Một đứa trẻ con còn chưa nói rõ được chữ nào, nó hiểu cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.