Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 341: Chương 341




Cuối cùng, Kiều Trân Trân bị lời ngon tiếng ngọt làm cho đau lưng mỏi gối, hôm sau ngủ dậy muộn. Còn Tống Cẩn thì lại như yêu tinh nam hút đủ tinh huyết, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn.

Kiều Trân Trân thấy lạ, chuyện này không phải là nữ nhân được hưởng nhiều hơn sao? Sao lần nào cô cũng cảm thấy mình bị Tống Cẩn vắt kiệt vậy?

Nếu Vương Mỹ Lệ nghe được tiếng lòng của Kiều Trân Trân, chắc chắn sẽ phải chế giễu cô. Cô cũng không nhìn xem sắc mặt hồng hào như hoa đào của mình đi, đừng ở đây mà khoe khoang nữa, cẩn thận bị đánh c.h.ế.t đấy!

Mặc dù dậy muộn nhưng Kiều Trân Trân vẫn đi dạo một vòng bên cửa hàng quần áo, sau đó tiện đường đến nhà máy ớt thăm Giang nhị ca, cuối cùng lại chạy đến nhà máy cơ khí tìm Tống Cẩn cùng ăn trưa.

Lúc ăn cơm, Tống Cẩn nói với cô, nhà máy nước ngọt bên cạnh họ có vẻ như muốn bán. Người của nhà máy nước ngọt còn đặc biệt đến hỏi anh có ý định mua lại không, dù sao thì mọi người đều biết hiệu quả của nhà máy cơ khí Tống thị rất tốt, biết đâu lại muốn mở rộng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dạo gần đây, Kiều Trân Trân vẫn luôn đau đầu vì chuyện nhà máy may. Mấy nơi cô đã đi xem thì hoặc là giá quá cao, hoặc là diện tích mặt bằng không phù hợp.

Nhà máy nước ngọt bên cạnh này có diện tích khoảng hơn mười vạn mét vuông, về kích thước thì rất phù hợp. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn phải xem bên kia định bán giá bao nhiêu, nếu quá đắt thì Kiều Trân Trân cũng không phải đứa ngốc.

Lê Vĩnh Thắng của nhà máy nước ngọt vốn là một công nhân kỹ thuật của nhà máy đóng hộp Bắc Kinh. Sau này nhờ chính sách cải cách mở cửa tốt, ông ta cũng có chút vốn liếng nên muốn tự mình ra lập xưởng làm ăn.

Nhưng lý tưởng thì nhiều, còn hiện thực thì lại tàn khốc. Tuy Lê Vĩnh Thắng rất dũng cảm đi đầu nhưng ông ta lại dự đoán sai thị trường, cộng thêm hương vị nước ngọt sản xuất ra cũng bình thường nên hiệu quả kinh doanh năm này kém hơn năm kia.

Cũng không biết vị xưởng trưởng Lê này có phải quá xông xáo dũng cảm hay không. Có một người họ hàng của ông ta nói ở ven biển có mối làm ăn, mời ông ta đi làm nghề buôn bán tàu thuyền, ông ta suy nghĩ trước sau hơn một tháng, liền quyết định không làm thì thôi, làm thì phải làm cho trót nên quyết định bán nhà máy bên này đi, đến ven biển kia liều mạng làm một trận.

Nếu lại thất bại nữa, ông ta sẽ quay về ngoan ngoãn tìm một nhà máy để đi làm, không còn mơ mộng làm giàu nữa.

Kiều Trân Trân khá phục sự dũng cảm dám nghĩ dám làm của vị xưởng trưởng Lê này. Hơn nữa nghề buôn bán tàu thuyền trong tương lai có xu hướng phát triển rất tốt, cộng thêm người họ hàng kia của ông ta cũng có chút quan hệ, làm ba năm năm chắc chắn sẽ có thể làm nên chuyện.

Thậm chí ngay cả nhà máy nước ngọt bên này cũng không phải là không có cách cứu vãn. Mới chỉ mở được hai năm thôi, căn bản là không thể nhìn ra được điều gì, hương vị không ngon thì cải tiến là được, thị trường tương lai sẽ không nhỏ.

Tuy nhiên, bây giờ Lê Vĩnh Thắng đã quyết định bán rồi mà Kiều Trân Trân cũng định mua nên đương nhiên cô sẽ không nói nhiều lời thừa, bây giờ chỉ chờ Lê Vĩnh Thắng đưa giá thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.