Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 342: Chương 342




Lê Vĩnh Thắng nghe nói Kiều Trân Trân muốn mua, cũng rất sảng khoái, không báo giá cao, trực tiếp đưa ra một mức giá thực tế. Mức giá này đã bao gồm cả máy móc thiết bị, vì thứ này khó bán lại, Lê Vĩnh Thắng cũng không có nhiều thời gian để tìm người mua khác, dứt khoát bán luôn, còn sợ Kiều Trân Trân không đồng ý, liền nói mấy chục vạn chai nước cam còn lại trong nhà máy có thể tặng không.

Nhiều nước ngọt như vậy, theo giá thị trường hiện tại là hai hào một chai, cộng thêm tiền chai, cũng được mấy vạn rồi.

Tuy nhiên, Lê Vĩnh Thắng yêu cầu phải nhận được toàn bộ số tiền trong vòng hai ngày, đối với người khác thì có thể hơi khó khăn nhưng đối với Kiều Trân Trân thì không phải là chuyện gì khó.

Ông chủ Lê đã thành thật như vậy, hơn nữa giá nhà xưởng cũng không đắt, Kiều Trân Trân cũng không trả giá nhiều, trực tiếp mua đứt.

Không cần đợi đến ngày hôm sau, ngay trong ngày làm xong thủ tục, Kiều Trân Trân đã thanh toán hết tiền cho người ta, điều này khiến Lê Vĩnh Thắng rất vui:

“Quả nhiên là bà chủ Kiều, làm việc thật sảng khoái!” Sau đó tặng luôn cả bàn ghế văn phòng trong nhà máy, dù sao bán lại cũng không được bao nhiêu tiền.

Kiều Trân Trân nếm thử số nước cam còn tồn kho, thấy hơi chua và hơi chát, chẳng trách không bán được. Cũng không biết lúc đầu Lê Vĩnh Thắng chọn công thức như thế nào.

Kiều Trân Trân nghi hoặc nhìn nửa chai nước ngọt trong tay, nói với Tống Cẩn bên cạnh: “Lão Tống, anh uống thử xem, có phải hỏng rồi không?”

Ngày sản xuất còn rất mới, đáng lẽ không bị hỏng nhưng sao mùi vị lại kỳ lạ như vậy?

Dưới ánh mắt chân thành của Kiều Trân Trân, Tống Cẩn mặt không biểu cảm uống một ngụm tồi nói: “Hơi chua, không hỏng.”

Mặc dù không hỏng nhưng Tống Cẩn cũng không muốn uống ngụm thứ hai. Bình thường hoa quả trong nhà họ ăn đều là Kiều Trân Trân trồng trong không gian, hương vị như nước cam lộ, ngon vô cùng, làm sao có thể so sánh với nước ngọt chua này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái gọi là, từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa đến tiết kiệm thì khó thật đúng. Khẩu vị của Tống Cẩn bây giờ cũng đã được nuôi dưỡng rồi.

Kiều Trân Trân nhìn chai nước ngọt còn thừa hơn nửa, thấy lãng phí là đáng xấu hổ, sau đó quay người muốn cho Tống Hữu Hữu uống.

Tống Hữu Hữu còn tưởng mẹ lại lấy cho mình thứ gì ngon, ngoan ngoãn há miệng ra để được đút, chỉ vừa uống một ngụm nhỏ, mặt đã nhăn lại như một ông lão nhỏ, còn liên tục nhổ nước bọt.

Khiến Kiều Trân Trân ở bên cạnh cười ha ha, còn muốn đút cho cô bé thêm một ngụm nữa nhưng Hữu Hữu sống c.h.ế.t không chịu há miệng nữa.

Tống Cẩn bất lực nhìn hành động trẻ con của Kiều Trân Trân, vội vàng cứu con gái khỏi tay mẹ ruột, sau đó anh dũng hy sinh uống hết phần nước ngọt còn lại trong một hơi.

Kiều Trân Trân chắp tay, nói: “Tống đại hiệp uy vũ, Kiều mỗ xin bái phục!”

Cuối cùng, một phần số nước cam này được đưa vào căng tin của nhà máy thực phẩm, một phần được đưa vào căng tin của nhà máy cơ khí, số còn lại thì được mang hết đến cửa hàng quần áo để làm chương trình khuyến mãi. Ví dụ như mua đủ 99 đồng tặng hai chai nước cam, mua đủ 199 đồng tặng bốn chai, cứ thế mà tăng dần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.