Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 395: Chương 395




Vương Duy nghe Kiều Trân Trân nói vậy, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Kiều nói đùa rồi, đâu phải bạn gái gì, chỉ là một người quen biết thôi.”

“Ồ, người quen à?” Vương Duy là một lãnh đạo lớn như vậy vào giờ làm việc lại đi cùng một cô gái xinh đẹp đi mua sắm. Mối quan hệ như vậy, muốn người ta không nghĩ nhiều cũng khó.

Kiều Trân Trân còn đoán, Vương Duy vừa rồi phủ nhận Vân Thư là bạn gái mình, chắc là ở nhà vẫn còn vợ. Vậy thì thân phận của Vân Thư chỉ có thể là tiểu tam.

Còn có một khả năng nữa, là Vương Duy chưa kết hôn. Bây giờ không thừa nhận thân phận của Vân Thư, chỉ vì hai người vẫn chưa xác định quan hệ.

Nhưng khả năng như vậy, ai tin?

Bất kể ai tin thì Kiều Trân Trân không tin, cô không ngờ Vân Thư lại tự hạ thấp mình đến mức này. Không chịu kết hôn sinh con đàng hoàng, lại học theo những thủ đoạn không ra gì để làm tiểu tam cho người khác.

Trên thực tế Kiều Trân Trân đoán không sai, Vương Duy không chỉ kết hôn sinh con rồi, mà cháu trai cũng đã học tiểu học.

Hơn nữa, anh ta ở bên ngoài chơi bời với phụ nữ cũng không phải một hai lần. Vợ ở nhà cũng biết nhưng vì một số lý do, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, miễn là Vương Duy không làm quá đáng là được.

Vương Duy trong lòng cũng rất hiểu, dù sao ông ta là cán bộ chính phủ, vẫn rất coi trọng ảnh hưởng. Nếu vì vấn đề lối sống mà ầm ĩ quá khó coi, có lẽ còn ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ta nên trước mặt người ngoài, ông ta vẫn rất nể mặt vợ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân nhìn Vân Thư một cách đầy ẩn ý, Tống Cẩn cũng nhìn về phía đó, hai người đều hiểu ý nhau. Sau đó tìm một cái cớ rồi đi, đều không muốn giao du sâu với người như Vương Duy.

Vương Duy bị mất mặt, trong lòng không vui trút giận lên Vân Thư: “Cô vừa rồi sao vậy, không phải quen biết Kiều Trân Trân bọn họ sao? Sao không đến chào hỏi một tiếng, không có chút phép tắc nào cả.”

Vân Thư chỉ có thể nịnh nọt lấy lòng, nói: “Anh Vương, chuyện này thật sự không thể trách em, anh xem cái vẻ coi thường người khác của họ kìa, căn bản là không để anh vào mắt. Cho dù em chủ động nói chuyện với họ, họ còn không nể mặt anh, sao lại để ý đến em.”

Vương Duy suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hai người này chẳng phải chỉ là thương nhân làm ăn thôi sao, vậy mà dám không nể mặt mình.

Vừa rồi ánh mắt Kiều Trân Trân nhìn mình khiến Vương Duy quen được nịnh bợ cảm thấy rất khó chịu. Mình chủ động tiến lên chào hỏi đã là nể mặt cô ta lắm rồi, đối phương vậy mà dám có thái độ như thế, Vương Duy quyết định tìm cơ hội dạy cho đối phương một bài học.

Vân Thư thấy vậy cười càng ngọt ngào hơn, không ngừng khen ngợi anh ta khiến Vương Duy tâm viên ý mã. Ông ta bóp mạnh một cái vào eo Vân Thư, Vân Thư hơi đau nhưng trước mặt Vương Duy chỉ có thể nhịn.

Đúng lúc cô ta tiếp tục khoác tay Vương Duy chuẩn bị đi đến cửa hàng tiếp theo, vừa quay người lại thì thấy Lục Minh hai tay xách đầy túi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô ta. Bên cạnh ông ta còn đứng một người phụ nữ bụng to.

Nếu Vân Thư nhớ lại kỹ một chút thì sẽ phát hiện người phụ nữ này chính là người mà lần trước cô ta nhìn thấy trên phố. Cô ấy là Trần Tư Vũ, em gái của bạn thân Lục Minh là Trần Đông Thăng, bây giờ cũng là vợ của Lục Minh.

Hai người kết hôn vào dịp Quốc khánh năm ngoái, một tháng sau khi kết hôn, Trần Tư Vũ đã mang thai. Bây giờ đứa trẻ đã gần sáu tháng, hai người hẹn nhau cùng đi ra ngoài mua một ít đồ cho đứa trẻ.

Sau đó thì nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Lục Minh nằm mơ cũng không ngờ Vân Thư lại biến thành như vậy.

Trần Tư Vũ đương nhiên cũng còn nhớ Vân Thư, đây chính là ánh trăng sáng trong lòng chồng cô, muốn không nhớ cũng khó. Mặc dù Lục Minh nói anh đã sớm buông tay nhưng Trần Tư Vũ vẫn không ưa Vân Thư. Không chỉ vì trước đây Lục Minh thích cô ta, mà còn vì Vân Thư đã lừa dối Lục Minh.

Bây giờ nhìn thấy Vân Thư dựa vào một ông già, Trần Tư Vũ thấy vui. Không những không tránh đi, ngược lại còn cố tình ưỡn bụng, kéo Lục Minh đi đến trước mặt cô ta.

Bây giờ Vân Thư hối hận đến mức ruột gan đứt từng khúc, hôm nay cô ta không nên ra ngoài. Cho dù ra ngoài cũng không nên đến cái trung tâm thương mại hữu nghị c.h.ế.t tiệt này. Ông trời đúng là không muốn thấy tôi sống thoải mái một chút, nhất định phải để tôi trong một ngày gặp nhiều người quen như vậy sao!

Lúc này, Trần Tư Vũ đã đến trước mặt Vân Thư, âm dương quái khí nói với cô ta: “Đây không phải Vân Thư sao? Lâu lắm không gặp, đây là vị hôn phu của cô, Hạ Minh sao? Đều là một khu nhà, khi nào hai người kết hôn nhất định phải nhớ gọi chúng tôi đấy.”

Sau khi kết hôn, Trần Tư Vũ đã chuyển đến khu nhà của chính phủ, đương nhiên cũng nghe nói đến chuyện của Vân Thư và Hạ Minh. Nhưng cô không biết Hạ Minh lúc này đã đổi một vị hôn thê khác.

Người trước mặt đương nhiên không thể là Hạ Minh, chỉ tính tuổi thôi cũng không đúng. Trần Tư Vũ đương nhiên cũng biết, cô cố tình nói như vậy coi như nhắc nhở người đàn ông này một chút, tránh để bị Vân Thư lừa.

Chỉ là đối với lựa chọn của Vân Thư, Trần Tư Vũ không hiểu nổi. Hạ Minh mạnh hơn người đàn ông trước mặt này nhiều lắm, sao Vân Thư lại đi quyến rũ người khác. Có lẽ là muốn lừa tiền của người ta, nếu không thì Trần Tư Vũ thật sự không nghĩ ra được trên người đối phương còn có gì đáng để Vân Thư mưu đồ.

Như vậy, Trần Tư Vũ càng thêm coi thường Vân Thư, cô tức giận trừng mắt nhìn Lục Minh như thể đang nói: “Anh xem, đây chính là người mà trước đây anh thích, ánh mắt của anh kém quá.”

Sau đó thậm chí không đợi Vân Thư nói gì, cô đã tức giận bỏ đi. Lúc này Lục Minh còn để ý đến chuyện khác sao, vội vàng xách đồ đuổi theo, miệng còn nói: “Tiểu Vũ, em chậm một chút, cẩn thận ngã.” Trong giọng nói đều là sự lo lắng và quan tâm.

Vân Thư nhìn bóng lưng Lục Minh, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng mất mát. Người đàn ông này vừa rồi nhìn cô không chút gợn sóng, bình tĩnh như người xa lạ. Cho dù nhìn thấy cô bây giờ trở thành như vậy, cũng không có chút cảm xúc nào. Thậm chí ngay cả thất vọng cũng không có, cô rốt cuộc đã đánh mất chàng trai yêu cô hết lòng hết dạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Duy nhìn Vân Thư thất hồn lạc phách như vậy, trong lòng cũng tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Vân Thư, cô phải nhớ, lúc đầu là cô chủ động đến nương nhờ tôi nên đừng có làm như tôi ép buộc cô vậy. Vương Duy tôi ghét nhất là kiểu ép dưa hấu, nếu cô không muốn, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Nói xong thì hất tay Vân Thư ra, đi về hướng khác.

Vân Thư đột nhiên tỉnh táo lại, cô đã đi đến bước này rồi, đương nhiên không thể từ bỏ Vương Duy. Vì vậy không nghĩ ngợi gì liền vội vàng đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.