Trước khi đi, cô ta còn không quên liếc nhìn Mã Văn Cẩm một cách tình tứ, giống như mình đã trót yêu anh ta vậy.
Kiều Trân Trân tỏ vẻ ghét bỏ, cũng không quan tâm người ta có đi xa nghe thấy hay không, nói thẳng với Mã Văn Cẩm: “Đại gia, chú đừng có mà ngốc. Nghề của người ta là diễn xuất, giả vờ giả vịt là giỏi nhất, cô ta không hợp với ông đâu.”
Mã Văn Cẩm nghe xong, sợ đến nỗi mặt mày méo mó: “Trân Trân, cô đừng nói bậy. Tôi trong sạch lắm, trời đất chứng giám, không thì tôi thề độc cho cô xem!”
Được rồi, bộ dạng trinh tiết liệt nam này, đến cả lời thề độc cũng nói ra, Kiều Trân Trân cũng yên tâm rồi.
Sau khi tiễn người phiền phức đi, Kiều Trân Trân mới đóng cửa lại, hỏi Mã đại gia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Mã Văn Cẩm liền kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong thời gian này cho cô nghe.
Chuyện rất đơn giản, chính là sự nghiệp của Đổng Mật Nhi hiện tại không thuận lợi. Thấy thương hiệu thời trang Kiều thị đang lên như diều gặp gió thì muốn ôm chân đại gia, sau đó để mắt đến Mã Văn Cẩm.
May mà Mã Văn Cẩm là người ngay thẳng, không có nhiều tâm tư đen tối. Nếu không, chỉ cần trước đó chiếm được một chút tiện nghi của người ta thì bây giờ chắc chắn không dễ thoát thân như vậy.
Kiều Trân Trân lại phân tích cho ông ta một chút về thủ đoạn thường dùng của những người như Đổng Mật Nhi, bảo phải cảnh giác, đừng để bị tính kế.
Mã Văn Cẩm thấy cô hiểu rõ về những chuyện này như vậy, lo lắng hỏi: “Trân Trân, sao cô lại hiểu nhiều như vậy, có phải trước đây bên phía Tống Cẩn cũng có...” Ngay cả ông ta với ngoại hình bình thường như vậy cũng có người chủ động quyến rũ thì Tống Cẩn là người xuất sắc về mọi mặt, đương nhiên không cần phải nói nhiều.
Kiều Trân Trân liếc anh ta một cái không vui, nói: “Bên cạnh Tống Cẩn không có ai cả, anh ấy còn trong sạch hơn chú nhiều. Tôi biết những điều này là vì tôi thông minh, chú không hiểu thì phải học nhiều hơn, đừng nghĩ lung tung.”
Nói xong, Kiều Trân Trân đưa cho anh ta bản thảo sẽ dùng cho kỳ tới, rồi quay đầu bỏ đi.
Mã Văn Cẩm:... Tôi cũng rất trong sạch, được chưa!
Nộp xong bản thảo, Kiều Trân Trân trốn việc sang nhà máy cơ khí bên cạnh, cô và Tống Cẩn đã hẹn nhau đi mua sắm. Theo lời của Kiều Trân Trân thì “Con người không thể suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, còn phải biết hưởng thụ cuộc sống.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nhiên Tống Cẩn không cho rằng đi mua sắm là hưởng thụ cuộc sống, nếu như vậy, anh ấy thà đi làm việc. Nhưng đi cùng Kiều Trân Trân thì khác, chỉ cần ở bên cô thì làm gì cũng là hưởng thụ cuộc sống.
Kiều Trân Trân nghe Tống Cẩn nói vậy, trong lòng ngọt ngào như có bong bóng. Đàn ông ngày càng biết nói chuyện rồi, thích quá, ưu điểm này có thể tiếp tục phát huy.
Hai người đến Trung tâm thương mại Hữu nghị, đồ ở đây phong phú hơn bên Bách hóa tổng hợp một chút, cũng tinh xảo hơn một chút nhưng tất nhiên giá cả cũng đắt hơn một chút.
Trước đây, Trung tâm thương mại Hữu nghị chỉ mở cửa cho khách nước ngoài, tất cả đồ bên trong đều phải dùng ngoại tệ mới mua được. Bây giờ kinh tế trong nước ngày càng phát triển, chế độ quản lý tem phiếu cũng đã được bãi bỏ hoàn toàn nên Trung tâm thương mại Hữu nghị mới bắt đầu mở cửa cho người dân.
Kiều Trân Trân thoải mái nắm tay Tống Cẩn, mua rất nhiều thứ. Từ đồ nhỏ như dây buộc tóc, kẹp tóc đến đồ lớn như trang sức. Chỉ cần là đồ đẹp thì cô đều thích, thích đương nhiên phải mua.
Vừa rồi cô còn để mắt đến một chiếc vòng ngọc bích giá tám vạn, màu sắc xanh biếc trong suốt, tiếng gõ vào rất trong trẻo dễ nghe. Kiều Trân Trân thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, đeo vào tay mà không muốn tháo ra.
Tống Cẩn không nói nhiều mà thanh toán luôn. Cũng may là ở Trung tâm thương mại Hữu nghị bán đồ đắt nên ở ngay tầng một đã có ngân hàng phối hợp với người mua để làm thủ tục thanh toán giao dịch số tiền lớn. Nếu không, bây giờ lại không có thanh toán bằng điện thoại di động, ai lại mang theo mấy vạn tiền mặt đi mua sắm.
Tất nhiên, Kiều Trân Trân sẽ mang, đừng nói là mấy vạn, mấy chục vạn cũng có nhưng Tống Cẩn không cho cô tùy tiện lấy ra. Dù sao thanh toán ở đây cũng tiện, anh ấy cầm thẻ ngân hàng đi cùng người bán xuống thanh toán.
Đợi Tống Cẩn làm xong thủ tục, dẫn Kiều Trân Trân đang vô cùng vui vẻ ra khỏi cửa hàng, đột nhiên nhìn thấy Vân Thư đang khoác tay một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới.
Kiều Trân Trân biết bạn trai cũ của Vân Thư là Hạ Minh, trước đây còn từng gặp người ta dẫn bạn gái đi ăn ở nhà hàng. Cô mạnh dạn suy đoán chắc Vân Thư lại đổi người khác rồi.
Bây giờ nhìn lại, đúng là đã đổi người khác rồi nhưng người này... hơi khó nói.
Kiều Trân Trân cảm thấy Vân Thư chắc chắn có vấn đề về đầu óc, nếu không thì sao bạn trai cô ta lại đổi lại càng ngày càng kém. Người này không chỉ trông già và xấu, bụng còn to như vậy, cảm giác nhờn nhợn. Điểm duy nhất tạm được là tóc của đối phương vẫn còn nhiều, không phải hói đầu.
Một người như vậy mà Vân Thư còn khoác tay đối phương, lại còn cười tươi hơn hoa, phục cô ta còn cười được.
Vân Thư nhìn thấy Kiều Trân Trân và Tống Cẩn thì sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng buông tay Vương Duy ra, trên mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ. Cô ta không muốn để ý đến mấy người Kiều Trân Trân, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng hy vọng của cô ta lập tức tan thành mây khói, bởi vì Vương Duy lại đi thẳng về phía Kiều Trân Trân.
Đối với việc Vân Thư vừa rồi vô thức buông tay ra ông ta cũng không để ý, bởi vì ông ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tổng giám đốc Kiều, thật khéo, đang đi mua sắm à? Thật hâm mộ tình cảm vợ chồng của hai người tốt như vậy.” Vương Duy mỉm cười chào hỏi Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân: Người này là ai?
Vương Duy thấy Kiều Trân Trân vẻ mặt ngơ ngác, biết chắc cô không nhớ mình nhưng ông ta cũng không tức giận, mà chủ động giới thiệu bản thân: “Tổng giám đốc Kiều, tôi là bộ trưởng Bộ Thương mại Vương Duy. Lần trước ở buổi lễ trao giải thưởng cho mười doanh nhân kiệt xuất, chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Lần đó Vương Duy thấy Triệu Đại Cương và Thẩm Chấn Quốc rõ ràng có quan hệ không bình thường với Kiều Trân Trân. Ông ta chủ động tiến lên chào hỏi muốn làm quen, nào ngờ Kiều Trân Trân hoàn toàn không có ấn tượng gì về ông ta.
Tuy nhiên, không đưa tay đánh người đang cười, cho dù Kiều Trân Trân hoàn toàn không nhớ đối phương cô vẫn mỉm cười nói: “Thì ra là Bộ trưởng Vương, thất kính thất kính, ông cũng cùng... bạn gái đi mua sắm à?”
Khi Kiều Trân Trân nói lời này, còn cố ý liếc nhìn Vân Thư đang đứng cách Vương Duy không xa.