Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 1: Cao Thanh Minh.




Chương 1 : Cao Thanh Minh.
Năm 2000, Hà Nội, Việt Nam.
Đêm đã muộn nhưng Minh vẫn không ngủ được, hắn dựa lưng vào tường, ánh mắt mang theo vẻ mông lung.
Minh đang cảm thấy đại não của mình không đủ dùng, hắn đang cố gắng dùng đại não thích ứng hoàn cảnh xung quanh.
Nói thế nào đây, hắn . .. xuyên không.
Hắn xuyên đến một thế giới khác, xuyên thành một người cùng tên, cùng năm sinh thậm chí là cùng dung mạo, nói thẳng ra là một ‘hắn’ khác ở vũ trụ song song.
Có điều cái vũ trụ này lạ lắm.
Minh tên đầy đủ là Cao Thanh Minh, hắn cũng không phải là cô nhi như đại đa số người xuyên không khác, hắn kiếp trước có cha có mẹ đàng hoàng nhưng mà cha mẹ hắn đều mất năm Minh 16 tuổi bởi một t·ai n·ạn giao thông.
Lúc đó cả bầu trời của Minh như sụp đổ, từ một thiếu niên tràn ngập yêu đời, tràn ngập tin tưởng vào cuộc sống tương lai cứ như vậy không còn gì cả.
Cũng may sau cú sock lớn nhất cuộc đời ấy thì Minh vẫn gượng dậy được, có thể cố gắng đi học tiếp, hắn đỗ vào đại học Báo Chí Tuyên Truyền sau đó . . . cũng có thể tốt nghiệp với bằng loại giỏi.
Chỉ là Minh sau này cũng không theo nghiệp báo chí, hắn thích viết lách, hắn thích đọc sách nhưng . .. cũng không quá thích cái ngành báo chí, cái áp lực của ngành này.
Sau quá trình thực tập 3 tháng, Minh quyết định từ bỏ ngành báo chí sau đó lựa chọn một con đường mà hắn cho là thích hợp hơn.
Cha mẹ hắn mất sớm để lại cho hắn một hai căn nhà ở Hà Nội cùng một khoản tiền bảo hiểm cùng tiền đền bù không hề nhỏ.
Bằng tài sản cha mẹ để lại cũng đủ cho Minh có thể có cuộc sống thoải mái, vô lo vô nghĩ, có thể làm những việc hắn thích, thậm chí có thể coi là ‘tự do tài chính’ cũng được.
Dù sao không cần đi làm mỗi tháng ngân hàng cùng tiền thuê nhà vẫn sẽ trả cho hắn hơn chục triệu, số tiền này đã là ước mơ của nhiều người.
Hắn có thể lựa chọn công việc mà hắn yêu thích nhất, làm những việc mà hắn muốn nhất cho nên Minh sau đó đi học nấu ăn.
Hắn thích nấu ăn, cực kỳ thích, hắn cũng rất có thiên phú và đặc biệt là chưa từng thiếu sự nỗ lực.
Nguyên do bởi Minh hy vọng vào ngày dỗ cha mẹ có thể nấu cho cha mẹ một mâm cơm thật ngon, đây cũng là cách duy nhất để Minh cảm thấy hắn được gần mẹ gần cha.

Suy nghĩ tuy có phần ngây ngô nhưng nó một mực giúp Minh đi tiếp, một mực giúp Minh tiến xa.
Tiến xa ở đây cũng không phải là mở nhà hàng hay vô địch Master Chef gì đó nhưng tài năng của Minh xác thật được công nhận, hắn trở thành đầu bếp cho nhà khách chính phủ thậm chí nhiều lúc còn được mời nấu riêng cho những khách sạn 5 sao hàng đầu Hà Nội.
Ở ngoài vòng có lẽ không ai biết Minh nhưng ở trong vòng tròn hắn đúng là vẫn có chút danh tiếng.
Minh cứ nghĩ cuộc sống của mình như vậy, hắn còn không nghĩ đến kết hôn, sinh con hay lập gia đình . . . mãi cho đến đêm hôm đó.
Minh nhớ đêm đó là sinh nhật tuổi 35 của hắn, một đêm ở trong lòng Minh có quá nhiều suy nghĩ làm hắn không ngủ được, để hắn phải tìm đến rượu.
Hắn không biết uống rượu, cùng lắm chỉ biết nhấp môi một chút nhưng trong nhà hắn cũng không thiếu rượu, không phải loại quý hiếm gì, hầu hết đều là học viên, đồng nghiệp thậm chí là khách hàng tặng cho hắn chỉ là hắn đều không quá quan tâm, cứ vứt trong tủ mà thôi.
Đêm đó lần đầu tiên hắn hiểu cái cảm giác ‘mượn rượu giải sầu’ cứ thế say ngất trên giường.
Nghĩ lại cái khoảnh khắc ấy, Minh cũng thấy thật buồn cười.
Hắn . . . hồi cấp 3 có thích một cô gái, người ta chính là ánh trăng sáng của đời hắn, Minh thậm chí đã quyết tâm theo đuổi người ta nhưng . . . đùng một cái t·ai n·ạn xảy ra với cha mẹ hắn.
Thế nên là . . . Minh cứ như vậy ôm thứ tình cảm kia trong lòng, ôm thật chặt, dấu thật sâu, sâu đến mức chính hắn cũng quên đi.
Hắn thỉnh thoảng vẫn nhớ về người ta, thỉnh thoảng vẫn trò chuyện, vẫn hiểu cuộc sống của người ta thế nào nhưng hai người thuỷ chung chỉ là bạn học cũ, bất kể người ta hay là Minh đều không có y nghĩ gì khác.
Hắn cứ nghĩ thứ tình cảm của cái tuổi thiếu thời kia đã sớm bị năm tháng ma diệt mãi cho đến khi . . . người ta lấy chồng.
35 tuổi mới lấy chồng, cái này hiển nhiên đã là rất muộn nhưng cũng không ai dám nói gì dù sao người ta đã có thể coi như ‘nữ cường nhân’ tự mình có sự nghiệp, có nhà có xe, vì sao phải lấy chồng sớm ?.
Thú vị là . . . Minh ngày hôm đó làm bếp chính.
Càng thú vị là khi Minh nhìn thấy người ta mặc áo cưới đi bên chồng tương lai, hắn mới nhận ra thứ tình cảm hắn chôn dấu thật sâu kia chưa từng biến mất thậm chí nó bắt đầu như n·úi l·ửa p·hun t·rào cho nên đêm hôm đó hắn tìm đến rượu, mượn rượu . . . giải sầu.
Đều là người trưởng thành rồi, cũng không cần quá mức luỵ tình, chính bản thân Minh cũng nghĩ như vậy, hắn uống để say, cũng để coi như đánh hồi chuông kết thúc cho một mối tình còn chưa từng chớm nở.

Say một đêm, sáng hôm sau hắn cũng sớm xin nghỉ cho nên không ảnh hưởng gì, cứ thoải mái mà ngủ sau đó quên việc này đi, sống cứ sống, làm việc vẫn làm việc, không có người ta thì trái đất vẫn quay.
Ai biết . . . uống rượu một đêm, mở mắt đã là . . . tân sinh ?.
_ _ _ _ _ _
“Ta . .. ta cũng gọi là Cao Thanh Minh nhưng . . . nhưng đây cũng không phải quay về quá khứ”
“Đây có phải là ta hay không ta cũng không biết nữa bởi vì . . . quá khó tin”
“Cao Thanh Minh, sinh năm 1984, năm nay 16 tuổi”
“Có một người mẹ cực kỳ nuông chiều gọi là . . . Nguyễn Ngọc Dung, sinh năm 1955, năm nay 45 tuổi”
“Có một người cha tương đối nghiêm khắc gọi . . . Cao Đức Cẩm, sinh năm 1944 năm nay 56 tuổi”
“Có một ông anh cũng hết sức thương yêu hắn gọi . .. Cao Thanh Lâm, sinh năm 1979, năm nay 21 tuổi”
“Có một người ông nội tuy tính cách cứng ngắc nhưng vẫn chưa từng nặng lời với hắn gọi . . . Cao Văn Cần”
Đã trải qua nửa ngày trời, Cao Thanh Minh vẫn cảm thấy khó tin những việc trước mắt.
Ai nghe mấy cái tên này cũng cảm thấy mọi chuyện có gì đó quen quen đúng không ?.
Ví như mẹ hắn Nguyễn Ngọc Dung, năm nay 45 tuổi, bà hiện tại đang làm trưởng phòng quản lý xuất nhập khẩu thành phố Hà Nội.
Cha của hắn Cao Đức Cẩm năm nay 56 tuổi hiện đang giữ chức cục trưởng cục quản lý xuất nhập khẩu.
Anh trai hắn hiện tại đang ở Mỹ học đại học, học ở trường nào thì Minh cũng không quá để ý, hắn chỉ nhớ anh trai đang học chuyên ngành công nghệ thông tin hơn nữa cũng đã sang Mỹ được 3 năm, năm sau anh trai hắn sẽ về Việt Nam.
Còn gì nữa ? à còn ông Cần, ông nội hắn.
Ông nội hắn nhìn vẻ ngoài cũng không phải quan chức tai to mặt lớn gì nhưng thực tế ông Cần là cựu chủ tịch tỉnh thành phố Hà Nội thời kỳ sau kháng chiến chống Pháp.
Tuy ông nội Cao Thanh Minh cực kỳ liêm khiết, cũng không chủ động giúp đỡ con mình thăng tiến trên con đường quan lộ nhưng việc cha của Cao Thanh Minh là Cao Đức Cầm có thể leo cao như vậy không thể không kể công ông Cần.

“Cho nên, ta uống rượu một đêm, say rượu tỉnh lại đã xuyên đến thế giới trong phim ? đây là . . . Chạy Án ?”.
“Nhưng mà Chạy Án đào đâu ra Cao Thanh Minh ? nhà họ Cao cũng chỉ có một mình Cao Thanh Lâm, tự nhiên đi ra một đứa như ta lại giải thích như thế nào ?”
“Là hy vọng . . . ta cứu nhà họ Cao một mạng sao ?”.
Minh ở trong phòng không ngừng lẩm bẩm hơn nữa hắn cũng nhận ra có gì đó sai sai.
Trong Chạy Án, Cao Thanh Lâm là con một, người ta nhận hết yêu chiều.
Ông Cẩn bà Dung lý ra thì có 3 đứa con nhưng chỉ có mình Cao Thanh Lâm là hạ sinh thành công cho nên càng thêm yêu chiều đứa con trai độc nhất này mới tạo nên một Cao Thanh Lâm như trong phim.
Mà hiện tại không giống lắm, Cao Thanh Lâm dĩ nhiên vẫn được yêu chiều nhưng lại lòi ra Cao Thanh Minh.
Cao Thanh Minh mới trở thành nhân vật hưởng hết yêu chiều trong nhà, ai bảo hắn là con trai út hơn nữa Cao Thanh Minh lại tương đối . . . ‘vượng phụ mẫu’.
Đại khái là sinh ra Cao Thanh Minh xong, ông Cẩn cũng lên chức, bà Dung mấy năm sau cũng thuận lợi lên chức, quan lộ thuận lợi.
Đây tất nhiên không phải công lao của Cao Thanh Minh, không có hắn thì ông Cẩn cùng bà Dung tất nhiên vẫn sẽ lên chức, không lên chức thì đào đâu ra . .. Chạy Án sau này ?.
Nhưng mà bà Dung lại thật sự tin đứa con này vượng phụ mẫu, lại thêm Cao Thanh Minh trắng trẻo, đẹp trai cùng cái miệng ‘ngọt như mía lùi’ lại càng khiến bà Dung yêu thích.
Ngược lại với Cao Thanh Minh, ông anh Cao Thanh Lâm tuy vẫn là thiếu gia Hà Thành nhưng cũng không giống trong phim lắm, ít nhất . . . ngủ dậy tự biết gấp chăn gấp màn, tự biết lấy quần áo mà mặc, không có chuyện phải để mẹ mình lên gấp chăn gấp màn hộ.
Dù sao cái đặc quyền này . . . đã chuyển sang cho cậu em Cao Thanh Minh.
Trong Chạy Án, Cao Thanh Lâm đến năm học lớp 4 vẫn bú ti mẹ, nói thẳng ra là 10 tuổi chưa cai ti mẹ nhưng lúc này nào còn ti mẹ cho hắn, đã sớm bị cậu em Cao Thanh Minh chiếm.
Cao Thanh Lâm 5 tuổi đã phải dứt ‘ti mẹ’ mà chuyển sang Cao Thanh Minh.
Cao Thanh Minh mới gọi là . . .10 tuổi chưa dứt sữa mẹ.
_ _ _ _ _
“Cao Thanh Minh thì Cao Thanh Minh đi, đời trước của ta cũng không có quá nhiều tiếc nuối, không có gì phải níu kéo nhưng mà . .. Việt Nam cũng không phải Việt Nam, thế giới này cũng . .. không quá giống kiếp trước của ta”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.