Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 25: An Bài Phan Hải.




Chương 25: An Bài Phan Hải.
Minh ở trên xe Toyota nhìn ra ngoài cửa kính.
Hắn thấy chú Thắng cùng Thế đang gặp mặt một người đàn ông khoảng trên 40 tuổi, thân hình hơi béo.
Nếu như Minh không lầm thì đây là chủ nhà Kim, người mà hắn đã liên hệ.
Đối với việc đàm phán giữa hai bên thì Minh cũng không tham gia, hắn lúc này lại nhìn về một bên khác.
Chiếc Toyota đỗ bên lê đường gần quán Café nơi chủ nhà Kim hẹn gặp mặt nhóm người Minh.
Thời đại này, một chiếc ô tô bên đường cũng thu hút không thiếu ánh nhìn của người qua đường, nhất là khi còn có Hùng cá rô.
Hùng cá rô để con Dream của hắn ngay gần xe của Minh sau đó xuống xe, khoanh tay đứng đó.
Minh cảm thấy nếu đóng cho Hùng cá rô bộ Vest thì hắn quả thật rất thích hợp làm vệ sĩ, không cần phải hành động mà chỉ cần đứng đó thôi cũng doạ sợ cả đống người.
Từ Hùng cá rô, Minh thu hồi ánh mắt, nhàn nhã tựa ra ghế sau.
Chỉ tiếc, ghế của Toyota không êm ái lắm, không cho Minh cảm giác hưởng thụ.
“Hải này, mày nghe Thế nói gì về Hongkong không ?”
“Hongkong có băng đảng chém g·iết như trên phim không ? có Trần Hạo Nam không ?”.
Minh cảm thấy nhàm chán thế là hắn tìm chủ đề để nói với Phan Hải.
Phan Hải nghe đại ca hỏi vậy không khỏi bật cười.
“Đại ca, đại ca xem phim Hongkong nhiều quá rồi, còn Trần Hạo Nam gì nữa, nhưng mà Hongkong xác thật không yên bình, em không rõ tình hình bên đó ra sao chỉ biết rất loạn”
“Tội phạm Hongkong cái gì cũng dám chơi bao quát thuốc cùng hàng nóng, so với trong phim Trần Hạo Nam cũng không khác bao nhiêu, chỉ có điều không lộ liễu như trong phim thôi”
Phan Hải ra vẻ hiểu biết mà trả lời Minh, tất nhiên Phan Hải hiểu biết ra sao thì còn cần kiểm chứng.
Cũng đừng nghĩ mấy lời này phát ra từ trong miệng một thiếu niên 15 tuổi như Phan Hải thì không thực tế dù sao ngày trước Phan Hải cũng hay kể mấy thứ chuyện tương tự cho Cao Thanh Minh nghe.
Cái thời đại này dù sao cũng không phải nhiều năm sau, gió tanh mưa máu nhiều lắm nhất là với một thằng sinh ra và lớn lên với nền tảng xã hội đen như Phan Hải.
“Bên Hongkong dám chơi thuốc cùng hàng nóng, bên Đông Anh Hội của nhà mày dám chơi không ?”.
Minh hỏi câu này khiến Phan Hải hơi rụt cổ lại, vội nói.
“Đại ca đùa gì thế, cái này ai dám chơi chứ”
“Em nghĩ . .. đất Hà Nội này có súng đấy nhưng mà mấy người có súng đều dấu như mèo dấu cứt, không dám lộ ra đâu, mang ra ngoài đường còn không dám”

“Còn thuốc thì càng không cần nói, không băng nhóm nào ở Hà Nội dám chơi thuốc cả”
“Nhà em . . . ông bô nhà em quản rất chặt mấy cái này, cùng lắm chỉ thu ít tiền bảo kê thôi, thuốc cùng hàng nóng cũng không đụng vào”.
Phan Hải vỗ ngực đảm bảo đồng thời có chút sợ hãi nhìn Minh.
Nhà hắn dĩ nhiên không chơi hàng trắng nhưng hàng nóng thật ra là có hơn nữa không chỉ 1-2 khẩu.
Phan Hải sợ nhất là Minh lại mang mấy việc này nói cho trưởng bối trong nhà, như vậy Đông Anh Hội đảm bảo xui xẻo cho nên hắn nhất định phải vỗ ngực đảm bảo nhà hắn làm ăn ‘trong sạch’.
Minh nhìn Phan Hải sau đó nhẹ lắc đầu, hắn tuy không rõ thực hư nhưng hắn cảm thấy Đông Anh Hội chắc chắn có súng.
Súng từ đâu đi vào thị trường Việt Nam ?.
Theo Minh là có 4 con đường chính.
Đầu tiên là từ biên giới Lào – Cam Pu Chia nhập hàng vào Việt Nam, đây chính là vùng Tam Giác Vàng hay xuất hiện trong Cảnh Sát Hình Sự.
Thứ hai là từ biên giới Trung Quốc đi vào Việt Nam, nhất là từ khu vực Quảng Tây- Trung Quốc.
Thứ ba là đi theo đường hải quan, tuồn hàng từ Đài Loan, Hongkong hoặc Sing đi đến Việt Nam.
Cuối cùng là súng tự chế hoặc hàng . . . tồn đọng trong tay dân chúng.
Minh cũng muốn có một khẩu súng phòng thân nhưng nghĩ một hồi hắn cảm thấy hiện tại chưa thích hợp để mở miệng, hắn cùng Phan thị có là gì đâu ?.
“Này, mày năm nay tính toán gì không ?”.
Minh lại đột ngột đổi chủ đề.
Phan Hải nghe hắn nói vậy thì cũng không vội đáp, vẻ mặt xuất hiện sự khó xử thậm chí bắt đầu đưa tay gãi đầu.
“Tính toán gì ? thằng em còn có thể tính toán gì, học nốt năm cuối thôi sau đó đi vào một trường dân lập cấp 3 nào đó”.
Phan Hải không giống Minh, thằng em này nổi tiếng học ngu.
Minh có thể thi vào Chu Văn An nhưng bằng lực học của Phan Hải, thi vào trường nào cũng khó, chỉ có thể đi theo đường dân lập.
Tất nhiên Phan Hải đi vào dân lập có khi càng thêm xuôi chèo mát mái dù sao thằng em này chính là tiểu bá vương, mấy đứa cùng độ tuổi ép không nổi nó.
Tại cấp 2 Giảng Võ, Cao Thanh Minh có thể coi là trùm trường, sau khi hắn tốt nghiệp vị trí này tất nhiên sẽ rơi vào tay Phan Hải.
Nếu không phải thân phận Cao Thanh Minh quá ‘siêu nhiên’ cũng chưa hẳn ép được đối phương.
“Hỏi thật, mày có hứng thú với môn học nào không ?”.

Quen biết nhau 2 năm nay, đây là lần đầu tiên Phan Hải nghe Cao Thanh Minh hỏi vấn đề tương tự.
“Thể dục có tính không ? trừ thể dục ra em không hứng thú với môn nào”
Minh gật gù, cũng không chê trách gì Phan Hải dù sao người có thế mạnh riêng.
“Có hứng thú vào Chu Văn An với anh không ?”.
Minh nhìn Phan Hải, lại nói một câu.
Phan Hải nghe vậy trừng cặp mắt ra nhìn Minh, bộ dạng không thể tin được.
“Đại ca nói đùa, em thì vào sao nổi trường chuyên ?”.
Nhìn phản ứng của Phan Hải, Minh cười trừ, nhưng thực tế hắn đang rất nghiêm túc.
Minh biết Phan Hải nếu vào một trường dân lập nào đó y nguyên có thể làm vương làm tướng nhưng . . . không khả quan.
Nếu Phan Hải vào trường khác, mối liên hệ của Phan Hải cùng Minh sẽ nhạt đi, cho dù Phan thị cố gắng kéo quan hệ cũng không thay đổi được sự thật này.
Minh đúng là tiếc thằng em này.
Có những chuyện Minh không tiện làm nhưng Phan Hải có thể hơn nữa nếu để Phan Hải phát triển tự nhiên thì lại thế nào ?.
Mấy chục năm sau, hắn vẫn là con trai Phan Quân, vẫn sẽ phá làng phá xóm, khi nam phách nữ, là nhân tố không ổn định trong Phan thị thậm chí báo mẹ báo cha.
Một Phan Hải như thế, trừ cái vũ dũng ra sao có thể thành việc lớn ?.
Một Phan Hải như thế, chính Minh cũng không muốn lại gần đối phương.
Chỉ là lúc này không giống, Phan Hải mới 15 tuổi, ít nhất trong mắt Minh thằng em này chưa bất trị như nhiều năm sau, có thể đào tạo.
Thà rằng đi theo hắn còn hơn để Phan Hải đi vào một trường dân lập nào đó, kết giao thêm một đám du thủ du thực, cầm đầu một đám d·u c·ôn sau đó bắt đầu vì Đông Anh Hội đánh địa bàn.
“Mày đi học võ đi, Karate cũng được, Vovinam cũng được, Pencak Silat, tìm thấy tin cẩn mà học”
“Chỉ cần mày học võ, đi thi có giải cấp thành phố, anh lo cho mày vào Chu Văn An”.
Phan Hải ngẩn ngơ nghe lời Minh nói, hắn cảm thấy . . . khó mà tin được.
Phan Hải không phải ngu ngốc, hắn cũng biết có giải cấp thành phố hoặc cấp quốc gia thì sẽ được cộng điểm thi vào cấp 3 nhưng loại như Phan Hải có cộng thêm 10 điểm thì vẫn trượt cấp 3 chứ đừng nói vào Chu Văn An.
Huống hồ, học võ 1 năm có thể đạt giải cấp thành phố không ?.
“Đại ca . . . học võ 1 năm có thể đạt giải cấp thành phố không ?”.

Phan Hải gãi đầu, rụt rè hỏi Minh.
“Sao mày đần thế, thực lực không đủ thì lấy thủ đoạn đi góp, mày chỉ cần đạt tiêu chuẩn vào đội tuyển quận là được, không đạt thì bảo ông già mày đi lo lót”
“Vào giải thành phố, mày bảo ông già mày mua trọng tài thậm chí mua luôn cha mẹ thằng đối thủ cùng đối thủ không được sao ? cầm lấy danh sách thí sinh rồi bảo đám đệ của bố mày điều tra một chút, chọn quả hồng mềm mà bóp, chọn mấy đứa gia cảnh bình thường thôi, mua bốc thăm, tự chọn đối thủ rồi mua luôn đối thủ”
“Cũng đừng ham giải nhất, lấy cái giải nhì hoặc tốt nhất giải ba thôi, nếu nhà mày thiếu tiền thì bảo anh, anh cho mày mượn tiền”
“Mày cầm được cái giải 3 thành phố về, anh lo cho mày vào Chu Văn An”.
Minh có thể lo cho Phan Hải vào Chu Văn An không ? đáp án dĩ nhiên là không, cái này rất khó.
Trừ khi cha hắn toàn lực giúp đỡ hắn nhưng mà . . . ổng Cẩm sao có thể nối giáo cho giặc ?.
Kể cả ông Cẩm có giúp thì vẫn khó dù sao đây là lĩnh vực giáo dục.
Vấn đề là . .. Minh biết đề thi cấp 3 năm sau thậm chí mấy năm sau.
Với môn toán, Minh nửa chữ cũng không nhớ, căn bản không nhớ nổi dù sao đấy là việc quá xa xưa nhưng mới môn văn thì khác.
Minh quả thật nhớ đề thi văn hơn nữa nhớ rất rõ.
Nguyên nhân đương nhiên vì Minh thích học văn, thích đọc sách, hồi cấp 3 Minh đạt đến trình độ . . . nếu không có việc gì làm thì lôi hết mấy đề thi văn cấp 3 làm đi làm lại, mỗi lần lại viết một bài văn mới, một cảm nghĩ mới.
Hắn gần như bỏ hết tất cả các môn học cấp 3, bài tập về nhà cũng không làm, chỉ có Anh – Sử cùng Văn là chăm chỉ vô cùng, cứ như nhập ma vậy.
Phan Hải chỉ là học dốt kèm theo không thích học thôi chứ không phải đần độn.
Minh đã kiểm tra qua đề văn ở thế giới này, ít nhất năm trước cùng năm nay giống hệt ký ức của hắn, vậy năm sau cũng sẽ không khác.
Cùng lắm bảo Phan Quân cầm roi ép Phan Hải học thuộc lòng.
Toán . . . 3-4 điểm trên 10 là được rồi.
Văn ? Minh tự tin có thể để Phan Hải đạt 8-9 điểm trên thang điểm 10, tiền đề là Phan Hải thật sự học thuộc lòng nổi.
Ngoài ra ở thời điểm này học lực cấp 2 không ảnh hưởng mấy đến thi vào cấp 3, chỉ có tác dụng xét tuyển nếu hai thí sinh có điểm thi bằng nhau để trường học ra chọn thôi.
Lấy toán văn nhân đôi, điểm của Phan Hải đại khái cũng trên 20 điểm.
Điểm chuẩn của Chu Văn An là bao nhiêu ? khoảng 30 điểm.
10 điểm là con số khổng lồ gần như không thể bù đắp nhưng bằng vào 20 điểm thi được, Phan Hải cũng có thể vào được một trường công lập bình thường.
Chỉ cần Phan Hải thi được vào trường cấp 3 bình thường, điểm số không quá ‘bẩn mắt’ như vậy không gian thao tác nhiều lắm.
Ví như gia đình chuyển nhà chẳng hạn sau đó Phan Quân bỏ một số tiền lớn đầu tư cơ sở vật chất cho THPT Chu Văn An, lại thêm Phan Hải nằm trong đội tuyển võ thành phố, tương lai có khả năng giúp trường dạng danh, như vậy hiệu trưởng trường Chu Văn An cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho phép Phan Hải chuyển trường.
Phan Hải đại khái chỉ cần học nửa học kỳ ở trường khác, nửa học kỳ sau có thể về cùng trường với Minh, cái này vẫn thuộc ‘phạm vi thao tác’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.