Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 24: Dùng Hay Không Dùng ?.




Chương 24: Dùng Hay Không Dùng ?.
Phủ Tây Hồ là một nơi Minh đánh giá là đẹp, sau này có tiền hắn thậm chí tính mua một căn biệt thự ở nơi này.
Nơi này có thể nhìn thẳng ra hồ, không gian thoải mái thoáng mát, cho dù đây mới là năm 2000 nhưng quanh đây cũng không ít người nước ngoài qua lại.
Theo Minh tìm hiểu mấy ngày nay thì phủ Tây Hồ có giá thuê nhà thuộc hàng cao ở Hà Nội.
Một căn nhà mặt phố có giá thuê từ 5-10 triệu một tháng, một căn biệt thự ở phủ Tây Hồ có giá thuê từ 10-20 triệu một tháng.
Cho dù là nhà nằm sâu trong ngõ đi chăng nữa cũng phải 2-3 triệu một tháng.
Trong cái thời mà lương chính quy của giáo viên chỉ khoảng 30 ngàn / ngày thì cái giá thuê nhà này đã rất cao.
Để mà so sánh thì một khu khác được coi là trung tâm Hà Nội là khu vực Hai Bà Trưng, Đống Đa – giá thuê nhà cũng chỉ từ 2-5 triệu mỗi tháng, kém hơn khu Phủ Tây Hồ nhiều lắm.
Còn về việc thuê nhà, thời đại này không có các cơ quan hoặc nghề nghiệp chuyên phụ trách mảng này, kể cả ‘cò đất’ cũng chưa xuất hiện nhiều.
Đương nhiên ‘cò đất’ vẫn có nhưng đám cò đất này không chịu sự ước thúc mà đều theo dạng tự phát, Minh cũng không có lý do đi tìm đám người này.
Thuê nhà vào năm 2000 này là một việc rất mất thời gian, hầu hết mọi người chỉ có thể chọn đi từng nơi từng nơi xem xét, nếu chọn được khu nào thì có khi phải đợi tin tức thật lâu, nhất là khu vực Phủ Tây Hồ này.
May mắn là quãng thời gian này Minh hay đọc báo, tại một số tờ báo như báo Hà Nội Mới, báo Lao Động, báo Kinh Tế - Đô Thị đều có một mục nhỏ cho lĩnh vực bất động sản.
Minh vừa vặn đọc được thông tin về nhà cho thuê khu vực Phủ Tây Hồ trên báo Hà Nội Mới.
“Đại ca, đại ca tính lập nghiệp ?”.
Trên đường đi vào Phủ Tây Hồ, Phan Hải rốt cuộc biết được ‘đại sự’ mà Minh nói.
“Thế nào, đây có phải đại sự không ?”.
“Tự mình lập nghiệp thú vị hơn uống rượu chơi gái nhiều lắm”.
Minh nói câu này, Phan Hải bản năng không phục lắm, hắn cảm thấy lập nghiệp gì gì đó làm sao sánh bằng uống rượu chơi gái ?.
Không đồng ý lắm với Minh, Phan Hải còn chẳng hiểu giàu có như Minh, sung sướng như Minh vì sao phải đi ra ‘làm’ nhưng hắn vẫn tò mò hỏi.

“Đại ca, đại ca lập nghiệp thì đại ca tính làm cái gì ?”
“Học anh Tony mở một nhà hàng hay quán Bar sao ?”.
Phan Hải hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ xe ô tô, hắn cảm thấy khung cảnh quanh đây thật đẹp, làm một quán Bar cũng không tệ.
Minh nghe Phan Hải hỏi, hắn hơi lườm đối phương một chút bởi Phan Hải lại nhắc tới Tony.
Cũng bởi Phan Hải lại nhắc tới Tony dẫn đến Minh sinh ra chút suy nghĩ khác.
Hắn nhớ rõ, Tony Nguyễn là Pháp kiều, người Pháp gốc Việt nhưng mà lại có không ít quan hệ lằng nhằng với đám Hội Tam Hoàng bên Đài Loan.
Nghĩ đến đây, Minh đột nhiên hỏi.
“Chú Thế, Hải nó nhắc đến anh Tony, chú Thế có biết anh Tony không ?”.
Không ai hiểu được vì sao Minh lại hỏi câu này nhưng câu này cũng . . .không có gì bất thường.
Thế nghe Minh hỏi, nghĩ mấy giây rồi quay đầu lại nói.
“Thưa cậu Minh, tôi nghe qua Tony nhưng cũng không quen thuộc, chỉ biết Tony là người Pháp gốc Việt, mới về nước cách đây mấy năm, nghe nói rất có gia tài, ngoài ra tôi cũng không biết nhiều”.
“A ? chỉ như vậy ?”.
Thế hơi bất ngờ khi Minh hỏi lại nhưng hắn cũng kiên định đáp.
“Thưa cậu Minh, tôi cũng chỉ biết như vậy”.
Thấy đối phương khẳng định, Minh hơi lắc đầu phất phất tay.
Tiếp đó hắn lại nói.
“Chú Thế, chú là người lớn, lại được thằng Hải nó tin tưởng như vậy tất nhiên cũng có tài năng, cháu nhờ chú một việc được không ?”

“Cậu Minh cứ nói, nếu tôi làm được tôi nhất định sẽ dốc sức mà làm”.
“Việc là thế này, cháu có hẹn với chủ cho thuê nhà tên Kim, muốn thuê xuống ngôi nhà của người ta nhưng cháu còn nhỏ, đừng nói không hiểu đàm phán, cho dù hiểu thì chữ ký của cháu cũng không có tác dụng trước pháp luật”
“Thế cho nên cháu định để chú Thắng nhà cháu đứng ra ký hợp đồng cho thuê nhà nhưng chú Thắng nhà cháu cũng không quen thuộc đàm phán, sợ bị người ta ép giá, không biết chú Thế có thể đứng ra giúp cháu không ?”.
Ý tứ của Minh rất đơn giản, chú Thắng đứng ra ký hợp đồng mà người đàn ông tên Thế thì thay Minh đi đàm phán.
Thế nghe vậy hơi ngập ngừng nhưng nghĩ đến lời dặn của Phan Quân, hắn rất nhanh trả lời.
“Không biết cái giá thuê nhà bao nhiêu có thể làm cậu Minh hài lòng ?”.
Minh cười cười, thản nhiên dơ 10 ngón tay.
“Nhà cháu nghèo, mỗi tháng không lấy ra được nhiều tiền hơn, mỗi tháng 10 triệu là giới hạn của cháu”.
“Vâng cậu Minh, việc này tôi đã biết”.
Thế nghe vậy rất nhanh gật đầu nhưng trong lòng cũng đang cân nhắc.
Không chỉ đối phương đang cân nhắc mà Minh cũng giống vậy, hắn đang cân nhắc.
Minh cân nhắc . . . Phan thị.
Thú thật chuyến này tương đối nằm ngoài dự đoán của Minh, hắn còn nghĩ Lương Bổng đến chứ không phải Thế.
Nếu là Lương Bổng, Minh cũng không đưa ra con số 10 triệu dù sao năng lực của Lương Bổng được kiểm chứng, hắn sẽ không làm khó Lương Bổng.
Người đàn ông tên Thế này thì không giống, khảo nghiệm một phen cũng là nên.
Theo kế hoạch của Minh, chú Thắng đứng ra thuê xuống căn nhà này sau đó hắn sẽ để chú Thắng làm tổng biên tập.
Chú Thắng theo nhà hắn nhiều năm tuyệt đối đáng tin.
Địa vị của Lương Bổng trong mắt Phan Quân ra sao thì địa vị của chú Thắng trong mắt ông Cẩm cũng là như vậy.
Bố hắn cũng đắn đo với chú Thắng mãi bởi chú Thắng ở trong nhà hắn cũng khó xử cho chú, khi mà Minh nói để chú Thắng tới toà báo, ông Cẩm lập tức đồng ý thậm chí ‘vẽ đường’ cho Minh.

Theo ý ông Cẩm, Minh năm nay chưa 18 tốt nhất không nên liên quan trực tiếp tới tờ báo.
Hắn ở bên ngoài tốt nhất không liên quan gì đến VnExpress, người đứng tên kinh doanh VnExpress là cụ Cẩn tức Nguyễn Văn Cẩn, tổng biên tập báo VnExpress thì ném cho chú Thắng tức Đỗ Chiến Thắng.
Minh chỉ cần từ xa thông qua chú Thắng điều hành toà soạn báo là được.
Cách này thoạt nghe có chút dài dòng nhưng đây là kế sách của một vị cục trưởng vẽ ra cho Minh, tất nhiên đáng để chấp hành.
Dài dòng thì dài dòng nhưng an toàn.
Báo mạng không phải là khái niệm mới với thế giới nhưng quả thật là mới với Việt Nam, là người mở đường tất nhiên rất tốt nhưng cũng có thể không thiếu sai lầm.
Nếu có thể giao VnExpress cho người mà nhà họ Cao có thể tuyệt đối tin tưởng thì tốt nhất là cứ giao ra, đứng từ xa chỉ điểm giang sơn.
Dài dòng một chút, phiền toái một chút nhưng có thể tối đa lợi ích, tối thiểu rủi ro, vì sao không làm ?.
Ông Cẩm chỉ là nhu nhược với vợ hơn nữa còn có chút quá tin người nhưng bàn về năng lực hiển nhiên không có vấn đề.
Cho dù sau này tuyển nhân viên cũng là chú Thắng đứng ra ký hợp đồng, tất nhiên đều phải qua Minh xét duyệt.
Xu hướng phát triển của tờ báo cũng phải từ Minh thông qua chú Thắng truyền tải cho tất cả mọi người.
Đợi đến khi VnExpress đi vào quy củ, đợi Minh đủ 18 tuổi, chú Thắng lại nhường vị trí tổng biên tập cho Minh hoặc vẫn tiếp tục ngồi vị trí này tuỳ theo ý định tương lai của Minh.
Lùi một bước mà nói, kể cả chú Thắng sinh lòng khác thì vẫn còn cụ Cẩn ở đây.
Còn về phần Minh đang ‘cân nhắc’ Phan thị là hắn đang đắn đo có dùng Phan thị hay không.
Nhược điểm rất rõ ràng, Phan thị muốn làm lớn nhất định phải trải qua gió tanh mưa máu thậm chí liên luỵ đến Minh cùng Cao gia.
Ưu điểm cũng rõ ràng, Phan thị là nhân vật chính trong Người Phán Xử, điều này đồng nghĩa với tương lai xã hội đen khu vực miền Bắc do Phan Quân đứng đầu, tuy kết cục cũng không khác gì đám t·ội p·hạm khác nhưng ít nhất Minh cũng có thể dùng Phan thị mấy chục năm.
Dĩ nhiên, Phan thị là một con dao hai lưỡi, cái này Minh hiểu, hắn nhất định phải cẩn thận.
Dùng hay không dùng ?.
Minh đang cân nhắc, kết quả cân nhắc . . . phải xem xét dựa vào đáp án mà Thế cho Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.