Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 6: Lên Cấp.




Chương 6 : Lên Cấp.
Minh chủ động đi xuống dưới nhà ăn sáng.
Cho dù đã đến gia đình này được hơn 1 ngày nhưng Minh đối với ngôi nhà này vẫn tràn ngập cảm khái.
Nhà của gia đình họ Cao rất lớn, diện tích phải cỡ 200m2 chưa tính sân, nếu tính cả sân thì diện tích ngôi nhà này phải lên đến 300m2.
Căn nhà 300m2, 4 tầng lầu đã thế còn ở tại con phố Phan Đình Phùng – Hà Nội, nếu là Minh kiếp trước thì hắn căn bản không tưởng tượng ra.
Nhà họ Cao thậm chí còn có phòng thờ riêng, một gian phòng thờ đặt ở sân sau rộng khoảng trên dưới 50m2.
Chỉ nhìn căn nhà này, không bị dân gọi là tham quan cũng khó.
Phòng của hắn ở trên tầng 3, đi xuống tầng 1 cũng có mấy chục bậc thang.
Khi đi xuống phòng khách, hắn lập tức thấy bà Dung đang ngồi xem TV, đồng thời cũng thấy chị Thu.
Nhà họ Cao có tổng cộng 5 người làm, chị Thu là giúp việc chính trong nhà, cũng là người được bà Dung tin cậy nhất.
Ngoài chị Thu ra còn có cô Tuyết làm đầu bếp, anh Tùng làm tài xế riêng, chú Thắng làm bảo vệ cùng cái Chi mới nhận vào làm tháng trước.
Mấy nhân vật này ở trong Chạy Án cũng không xuất hiện nhưng bản thân Minh không nghĩ quá nhiều dù sao thế giới này có lẽ không chỉ có Chạy Án.
“Mẹ, bố con đâu ?”.
Minh hít vào một hơi thật sâu sau đó dựa theo ngữ khí của Cao Thanh Minh, thản nhiên mở miệng.
Bà Dung đang xem tin tức buổi sáng, nghe con trai gọi thì lập tức nhìn sang con mình sau đó tươi cười rạng rỡ.
“Con hôm nay dậy sớm thế, sao không ngủ thêm chút nữa ?”
“Bố mày ấy à, ông ấy sáng nay đi sớm có việc rồi, người gì đâu bận chăm công ngàn việc, cũng không biết để ý đến gia đình một chút, ăn sáng với gia đình này cũng không được”
“Riết tao nghĩ bố mày coi cái nhà này như cái nhà nghỉ”.
“Mau mau xuống ăn đi con, nay nhà mình ăn phở, món con thích nhất này”.
Bà Dung đúng là nhân vật kỳ lạ, ngữ khí trò chuyện có thể biến đổi liên tục, câu trước ngập tràn tình yêu với con cái thì câu sau lập tức lại đầy thái độ với chồng sau đó . . lại dễ dàng biến về ‘yêu chiều’ con cái.
Từ cách trả lời của bà Dung thật ra cũng dễ dàng cảm nhận được, địa vị của con cái trong lòng người phụ nữ này cao hơn ông chồng.

Tất nhiên ở trong mắt Minh, bà Dung cũng không phải người coi con cái là số một, con cái . .. chỉ là thứ hai mà thôi.
Nếu bà Dung thật sự coi con cái là nhất, bà ta đã không n·goại t·ình.
Bà Dung . . . mãi mãi vẫn coi mình là số một mới đúng.
“Mẹ đừng nói thế, bố cũng có muốn đâu”.
Minh mỉm cười đi xuống bàn ăn, cũng không quên gọi vọng ra.
“Chị Thu mang cho em bát phở”.
Hắn ngồi xuống bàn ăn, bà Dung lúc này cũng cười mà trách yêu hắn.
“Sư bố nhà anh, bố con anh chỉ bênh nhau là giỏi”.
Bà Dung nói đến đây lại không khỏi nhớ đến con trai cả Cao Thanh Lâm.
Nhà có hai đứa con, tính cách của cả hai đứa con đều không khác nhiều, đều ‘ngoan ngoãn, lế phép, hiểu chuyện, có hiếu’ nhưng mà về mặt tình cảm vẫn khác nhau rất lớn.
Cao Thanh Lâm trong gia đình luôn về phe mẹ hắn, thân mẹ hơn thân bố nhiều.
Cao Thanh Minh không giống, Cao Thanh Minh . . . thân cả bố cả mẹ, cũng không quá lệch về bên nào.
Minh đối với câu nói của bà Dung chỉ mỉm cười sau đó hơi nhìn đồng hồ.
Lúc này là 7h45 phút sáng, bà Dung bình thường 8h30 phút mới rời khỏi nhà đi làm.
Phải biết bà Dung làm ở cục xuất nhập khẩu thành phố, theo quy định 8h sáng bắt đầu ‘tiếp dân’ nhưng bà Du·ng t·hường thường 9h15 phút mới vào làm việc.
Tất nhiên cũng không ai có thể nói gì bà Dung, bà Dung là trưởng phòng cơ mà ? đã thế chồng bà còn là ông cục trưởng cục quản lý xuất nhập khẩu, ai có thể nói gì ?.
Cũng không lâu lắm, chị Thu bưng một bát phở đi lên phòng ăn cho Minh.
“Em cảm ơn chị “.
Minh rất lễ phép cảm ơn thị Thu mà chị Thu cũng có phần hiền hoà với hắn.
Khác với ông anh Cao Thanh Lâm tương đối xa cách người làm, Cao Thanh Minh thật ra đối với ai cũng tốt, ở mặt diễn ‘con ngoan trò giỏi’ rõ ràng Cao Thanh Minh làm tốt hơn Cao Thanh Lâm.
Bát phở này là bà Dung nấu, cho dù bà Dung không khoe ra nhưng thân làm con, Minh đương nhiên biết.

Phàm là bữa cơm gia đình hay đúng hơn phàm là nấu ăn cho con cái đều là bà Dung chủ động vào bếp.
Bà Dung không quá thích nấu ăn cho chồng nhưng nấu ăn cho con lại cực kỳ thích, cũng coi như . . . thú vị.
Thân là một đầu bếp của nhà khách chính phủ, Minh cũng có phần bất ngờ với tài nấu nướng của bà Dung.
Trên thang điểm 10, hắn phải cho bát phở này 7 điểm.
Cũng đừng coi là thấp, ngay cả Minh trong trạng thái bình thường nấu phở cũng chỉ được 8 điểm.
Muốn một bát phở 9-10 điểm thì vấn đề không còn nằm ở tay nghề nữa mà nằm ở . . . nguyên liệu cùng thời gian xử lý nguyên liệu.
Nấu bữa sáng cho gia đình thôi mà đã được 7 điểm chứng tỏ tài năng nấu nướng của bà Dung cũng thực sự cao.
“Phở mẹ nấu vẫn luôn ngon như vậy, con ăn ngon nuốt cả lưỡi”.
Bà Dung đang nhìn con trai yêu ăn, nghe được vậy thì vui lắm, cười lên khanh khách.
“Anh dẻo miệng là giỏi, khen phở mẹ mày nấu có mà khen cả ngày”.
“Chút nữa mẹ đi làm, ở nhà làm gì thì làm nhưng nhớ về sớm, chiều này ông nội mày sang ăn cơm đấy”.
Nhắc đến ‘cha chồng’ bà Dung có phần không thích nhưng ở trước mặt con trai cũng không thể biểu hiện ra quá rõ ràng.
“Dạ con biết ạ, ông sang nhà mình làm gì thế ạ ?”.
“Còn gì nữa, sắp quốc khánh rồi, ông mày năm nào chẳng ở nhà mình qua Quốc Khánh mới về quê”.
Quốc khánh của Việt Nam ở thế giới này vẫn là 2/9, nói như vậy ông nội sẽ sang nhà Minh ở khoảng gần 2 tuần.
Nói một chút về ‘quê’ nhà, quê nội của Minh hay đúng hơn quê nội của Cao Thanh Lâm ở Thái Nguyên.
Họ hàng nhà họ Cao đa số đều ở tại vùng đất này, cụ Cần ông nội của Minh là trưởng tộc nhà họ Cao tại đất Thái Nguyên.
“Đúng rồi, mẹ cho con xin 1000 với”.
Minh cúi đầu xuống ăn nốt bát phở, trong lúc lơ đãng nói.

“Hả ? đầu tháng không phải mẹ cho con 1000 rồi sao ? tháng trước con thi đỗ cấp 3 mẹ cũng cho con 5000, mày tiêu gì mà tiêu nhanh thế con ?”.
Bà Dung không khỏi lấy làm kỳ lạ nhưng vẫn đưa tay cầm túi xách chuẩn bị lấy tiền cho con.
Tất nhiên, Minh cũng phải nói ra được lý do, không phải cứ xin tiền là xin.
Nếu đây là Cao Thanh Lâm thì chỉ đơn giản đối phó vài câu là được dù sao đối phương ‘lớn’ nhưng Minh năm nay mới 16, thân là mẹ bà Dung không thể không hỏi.
Chưa kể . . . đã từ rất lâu rồi Cao Thanh Minh không xin tiền.
Cao Thanh Minh rất ít mở miệng chủ động xin tiền mẹ dù sao mỗi tháng hắn được mẹ cho 1000, số tiền này . . . căn bản tiêu không hết nhất là với một đứa học sinh thích đóng mác ‘con ngoan trò giỏi’ như Cao Thanh Minh.
“Hì hì, con trả tiền học ạ”
“Con còn tiền Việt nhưng thầy chỉ lấy tiền đô thôi mẹ, thầy con người nước ngoài mà”.
Minh nói ra lý do này, bà Dung ngẩn người.
“Học ? mày học gì lên tới cả ngàn đô hả con ? con có bị lừa không ?”
“Con học thầy nào sao mẹ không biết ?”.
“Con cho mẹ số điện thoại thầy giáo, mẹ nói chuyện với ông ta”.
Lý do này đúng là cực khó tin, nhưng mà Minh vẫn bình thản cực kỳ.
“Thầy của con có biết tiếng Việt đâu mà mẹ nói chuyện, với cả con là lén lén đi học thì sao mẹ biết được”
“Mẹ cứ cho con 1000 đi, chiều nay mẹ về nhà con cho mẹ xem thành quả học tập của con, đảm bảo làm mẹ hài lòng, 1000 này còn là rẻ ấy”
“Thầy con đến Việt Nam du lịch, thầy quý con mới nhận con làm trò chứ người khác bỏ mấy chục ngàn ra chưa chắc được thầy dạy”.
Bà Dung hơi nhíu mày, bản năng bán tín bán nghi vì việc này nghe xong rất khó để tin tuy nhiên bà vẫn rút ra 1000 cho Minh.
“Con nói thế thì mẹ biết thế, nhưng mà con cẩn thận đấy, tin người không rõ bị lừa lúc nào không hay”
“Một ngàn không lớn nhưng sau này còn thế nào ? quan trọng nhất là con phải biết bảo vệ mình, con còn nhỏ cũng đừng để người ta biết con quá có tiền”.
Vào năm 2000, thân là công chức nhà nước mà có thể mở miệng nói ‘1000’ không lớn, người làm được như bà Dung xác thật không nhiều.
“Dạ vâng, con biết mà mẹ cứ yên tâm”
“Con mẹ học thành tài thì con mới dám xin tiền mẹ chứ, yên tâm chiều nay mẹ về nhà có bất ngờ”.
Minh lại mở miệng hơn nữa lần này trong giọng nói của hắn tràn ngập vui vẻ.
Nguyên nhân bởi vì . .. hệ thống lên cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.